Triệu Đoạt nói nhân lúc tân sinh viên chưa nhập học, có thể sửa lại chuyên ngành đã đăng ký của tôi, đỡ phiền phức khi vào học rồi mới đổi.
Thế là, anh ta dẫn tôi đến trường.
Anh ta bảo không muốn nghe mấy viện trưởng tranh cãi nhau, nên trực tiếp dẫn tôi đi gặp Hiệu trưởng.
Hiệu trưởng liếc nhìn Triệu Đoạt, hỏi tôi: "Em xác nhận là tự nguyện muốn đổi, không bị ai đe dọa?"
Triệu Đoạt "chậc" một tiếng.
Tôi gật đầu: "Vâng, là tự em muốn đổi ạ."
"Vậy em có tiện nói lý do không?"
"Vì em thích, từ nhỏ em đã thích Chế tạo Cơ giáp, nhưng khi đăng ký chuyên ngành, vì một số lý do khác, em đã chọn Dược lý học. Nhưng bây giờ em đã nghĩ thông suốt rồi, em muốn cống hiến cho đất nước, em muốn học tập thật tốt, chế tạo ra những chiếc cơ giáp chất lượng cao, đưa vào quân đội."
Cuối cùng, tôi nâng tầm vấn đề lên, "Mục tiêu của em là, để mỗi chiến sĩ đều có thể sở hữu một bộ cơ giáp."
Vì việc chế tạo cơ giáp rất phức tạp, và yêu cầu cao về hiệu suất, nên ngay cả trong Bộ Quân sự, cũng chỉ có alpha cấp S và một số alpha cấp A mới có cơ giáp, những người khác có muốn dùng tiền mua cũng không mua được.
Hiệu trưởng "sroạt" một cái đứng dậy.
Ông nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, "Em, nhất định phải nhớ những gì em nói hôm nay, tương lai của đất nước dựa vào các em."
Tôi cảm thấy m.á.u trong người sôi trào, nắm tay lại thật chặt, "Xin ngài yên tâm, Hiệu trưởng, cứ giao cho chúng em!"
Việc đổi chuyên ngành diễn ra rất thuận lợi.
Một tuần sau khai giảng, tôi có thể đến báo danh tại khoa Chế tạo Cơ giáp.
Triệu Đoạt nói nhà anh ta ở ngay cạnh trường, bảo tôi mang hành lý đến ở chung với anh ta.
Tôi giơ tay che ngực, "Chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn mà."
Khóe miệng Triệu Đoạt cong lên, "Cậu đang nghĩ gì thế? Ba điều kiện tôi nói với cậu là có thứ tự trước sau, dù cậu có muốn kết hôn với tôi, cũng phải đợi sau này cậu vào được Bộ Quân sự. Bây giờ đã muốn có được tôi rồi à? Không có cửa đâu."
Tôi nhấc chân đá vào chân anh ta, "Cút ngay, ai thèm lấy anh."
Triệu Đoạt con người này, lúc nào cũng phiền phức như vậy.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ta là khi đến nhà anh ta chơi, thấy anh ta được đưa về nhà.
Rõ ràng là con cái nhà họ Triệu, nhưng lại lưu lạc bên ngoài mười năm.
Lúc anh ta hai tuổi, vì sơ suất của bảo mẫu mà bị lạc, mãi đến mười hai tuổi mới được tìm về.
Lúc đó tôi cũng vừa tròn sáu tuổi, nhưng chiều cao lại không thấp hơn anh ta là bao.
Tôi cầm khăn tay lau nhẹ lên khuôn mặt lấm lem của anh ta, an ủi: "Về nhà rồi, sẽ ổn thôi."
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, trông thật đáng thương.
Ai ngờ, thoắt cái mười hai năm trôi qua, anh ta đã cao lớn như một cây cổ thụ.
Bây giờ tôi chỉ cao đến vai anh ta, thật vô lý.
Chưa kể đến khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người và thần cùng phẫn nộ của anh ta.
Chỉ lúc này tôi mới ghen tị với alpha và omega, vì họ thực sự có ngoại hình xuất sắc.
Không như tôi, rõ ràng đã trưởng thành rồi, nhưng vẫn trông như chưa thành niên.
Mặt vẫn còn má phúng phính, vóc dáng cũng là kiểu trẻ con, không hề gợi cảm, dù có tập luyện cũng không thay đổi được.
Đáng ghét.
Triệu Đoạt thấy tôi ngây người, đưa tay nhéo má tôi, "Làm gì đấy?"
Tôi gạt tay anh ta ra, "Không làm gì, vậy anh đi cùng tôi về nhà lấy hành lý đi."
"Được."
Tôi dẫn Triệu Đoạt về nhà.
Khi bước xuống phi thuyền, tôi bị hụt chân, Triệu Đoạt trực tiếp dang cánh tay dài ra ôm tôi vào lòng.
"Lại ngây người, không nhìn đường."
Tôi cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm ngang eo mình, nuốt nước bọt.
Tay áo anh ta xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay đang ôm tôi nổi gân xanh cuồn cuộn khi dùng lực.
Thấy tôi vẫn còn ngây ra, anh ta lại dùng sức siết chặt tôi vào lòng hơn, rồi cười thì thầm bên tai tôi: "Sao thế?"
Cảm nhận được hơi nóng bên tai, tôi run lên bần bật, cảm thấy lông tơ dựng đứng cả lên.
"Anh buông ra trước đã." Tôi giãy giụa một chút, nhưng không thoát được.
"Ồ."
Nói rồi, anh ta buông tôi ra, nhưng cách anh ta buông chẳng hề đứng đắn chút nào, tay từ từ rút khỏi eo tôi một cách chậm rãi.
Áo trên của tôi vốn dĩ hơi ngắn, cú lảo đảo vừa rồi khiến eo tôi lộ ra, nên khi anh ta rút tay về, hoàn toàn là miết qua làn da tôi.
Tôi quay đầu trừng mắt với anh ta.
Anh ta nhìn tôi một cách vô tội.
Tôi có cảm giác, Triệu Đoạt hình như không đứng đắn như vẻ bề ngoài!
