Tôi không định làm khó cậu ấy.
Nên tôi sẽ đi.
Lúc tôi thu dọn đồ đạc thì bà Lục đến.
Bà Lục nổi tiếng là người dịu dàng, chỉ khi gặp tôi mới mất đi phong thái.
“Người hầu nói tối qua Minh Hạc say rượu, cậu chăm sóc kiểu gì vậy, không biết đỡ rượu cho nó sao.”
“Nước giải rượu đâu? Cậu nấu chưa? Cái công thức tôi đưa cho cậu ấy.”
Ăn ở, sinh hoạt đều có người khác lo, những việc tôi làm cũng chẳng có gì đặc biệt.
Bà ấy chỉ thích làm như vậy.
“Cháu không làm, sau này cũng sẽ không làm nữa.”
Bà ấy có lẽ bị giọng điệu khiêu khích của tôi chọc giận, giọng nói cũng lớn hơn.
“Cậu nói gì? Cậu nói chuyện với tôi như vậy sao, cậu có tin tôi tống cậu đi thật xa không.”
Lời nói này, đứa trẻ bảy tuổi sẽ sợ.
Năm nay tôi hai mươi tư tuổi rồi.
Thứ níu giữ tôi ở lại đây, không còn là điều đó nữa.
“Không phiền bà, tôi tự đi được.”
Biết tôi thật sự muốn đi, người sốt ruột lại là bà Lục.
Lần đầu tiên chúng tôi ngồi lại nói chuyện một cách ôn hòa.
Là để bàn cách rời khỏi Lục Minh Hạc mà cậu ấy không biết.
“Cậu không thể đi hôm nay, cậu đi hôm nay Minh Hạc nhất định sẽ đuổi theo.”
Bà ấy lấy ra một tấm chi phiếu từ trong túi xách.
“Năm triệu, mua đứt mối quan hệ giữa cậu và Minh Hạc.”
Thật ra tôi không cần tiền, bao nhiêu năm nay, nhà họ Lục chưa bao giờ bạc đãi tôi.
Lời từ chối còn chưa kịp nói ra.
Bà ấy nói.
“Tôi sẽ đích thân phái người đưa cậu ra sân bay, nhìn cậu lên máy bay.”
“Tài sản Minh Hạc cho cậu đứng tên cậu không được mang đi, cả những món quà nó mua cho cậu nữa.”
Ánh mắt bà ấy rơi vào chiếc vòng cổ sapphire trên cổ tôi.
Lông mày nhíu lại.
Không biết là vì thấy chiếc vòng cổ Lục Minh Hạc cao giọng đấu giá về đeo trên cổ tôi, hay vì thấy vết hôn trên cổ tôi.
“Năm triệu, tôi muốn mua đứt cả quá khứ và tương lai giữa cậu và Lục Minh Hạc.”
Quá khứ đã là chuyện đã qua, chúng tôi cũng không có tương lai.
Tôi cười nhạt.
“Được.”
Bà Lục rất hài lòng với sự biết điều của tôi, dặn dò.
“Cầm tiền rồi, cậu đi thật xa, đừng bao giờ xuất hiện bên cạnh Minh Hạc nữa.”
Động tác viết của tôi không dừng lại, theo yêu cầu của bà ấy viết xuống, tự nguyện nhận năm triệu để chấm dứt quan hệ với Lục Minh Hạc.
“Vậy thì bà tốt nhất là nên giữ cậu ấy lại, đừng để cậu ấy đến tìm tôi.”
“Cậu!”
Bà Lục luôn muốn đẩy tôi đi.
Lần xa nhất, đưa tôi ra nước ngoài.
Tôi vừa đi, Lục Minh Hạc đã đuổi theo ngay sau đó.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Lục Minh Hạc cãi nhau với bố mẹ.
Sau khi bị ăn một bạt tai, cậu ấy dẫn tôi ra khỏi biệt thự nhà họ Lục.
