NGÀY TÔI RỜI ĐI, HẮN LẠI VỘI VÀNG ĐƯA ĐỐI TƯỢNG LIÊN HÔN ĐI NGẮM CỰC QUANG

Chương 10

 

Những năm qua Lục Minh Hạc đã để lại không ít tài sản dưới tên tôi.

Thủ tục đã hoàn tất.

Ngày tôi đi, chỉ mang theo một chiếc ba lô.

Bên trong là giấy tờ tùy thân và quần áo thay.

Người hầu do bà Lục phái đến đi theo suốt chặng đường, chiếc xe đưa tôi ra sân bay đang đợi ở cửa.

Tôi quay đầu lại, nhìn lần nữa căn “nhà” mà tôi và Lục Minh Hạc đã sống hơn ba năm.

Quay người lại, chạm mặt hình bóng Lục Minh Hạc đang vội vã chạy vào.

Trong mắt cậu ấy nhìn tôi có sự thất vọng.

“Ôn Duẫn, anh có giấu hộ chiếu của em không?”

“Anh học cái kiểu diễn kịch này từ lúc nào vậy?”

Tôi không giấu hộ chiếu của cậu ấy.

Vừa định mở miệng, đã bị lời buộc tội của cậu ấy cắt ngang.

“Ôn Duẫn, có phải em quá cưng chiều anh rồi không?”

“Có phải em đã làm hư anh rồi không, khiến anh không biết thân phận của mình là gì nữa…”

Những lời khó nghe còn chưa nói hết, bên ngoài truyền đến giọng nói trẻ tuổi.

“Hạc ca, hộ chiếu ở bên hông túi.”

Ánh mắt thiếu kiên nhẫn biến thành ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng sinh ra cảm giác tội lỗi.

“Anh, xin lỗi.”

“Em hiểu lầm anh rồi.”

Không sao.

Dù sao cũng không quan trọng nữa.

Cậu ấy an ủi ôm tôi một cái.

“Em sẽ mang quà về bồi tội cho anh.”

Bước đi vài bước, cậu ấy lại quay đầu lại.

Nghi ngờ nhìn tôi.

“Anh, anh định đi đâu? Mang ba lô làm gì?”

“Sao không đeo vòng cổ, cả nhẫn của anh nữa, tháo ra từ lúc nào vậy.”

Vòng cổ đã được đặt lại vào chiếc hộp ban đầu, cùng với những món quà đắt tiền chất đầy trong phòng tôi.

Chiếc nhẫn ở trên tủ đầu giường.

Tôi cúi mắt, nhìn bàn tay còn lưu lại vết nhẫn của tôi, và bàn tay sạch sẽ của cậu ấy.

Người tháo nhẫn ra trước, chẳng phải là cậu ấy sao?

Tôi há miệng, nhưng phát hiện mình căn bản không thể nói dối cậu ấy.

Ban đầu, chúng tôi không nên chạm mặt nhau.

Người hầu bên cạnh tiếp lời.

“Gần đây cậu không có ở nhà, phu nhân đón Ôn thiếu gia về ở vài hôm.”

“Nghe nói cậu ấy vẫn còn ho, phu nhân đã mời bác sĩ rồi.”

Lục Minh Hạc rõ ràng không hoàn toàn tin, ánh mắt nghi hoặc rơi trên người tôi.

Người bên ngoài giục gấp.

“Hạc ca, không đi nữa là máy bay phải đợi cậu đấy, tôi không dám cất cánh đâu.”

Người là người nhà họ Lục, xe là xe nhà họ Lục.

Cậu ấy gật đầu, nói với tôi.

“Ở nhà đợi em về nhé, đừng chọc mẹ em giận, bà ấy là người lớn.”

“Nhẫn tháo ra rồi thì đừng đeo lại nữa, không hợp.”

“Đợi em về, em tặng anh món quà tốt hơn.”

Không cần nữa, tôi không đợi cậu nữa.

Xe rời đi, tôi không quay đầu lại một lần nào.

 

back top