Lục Minh Hạc tìm đến vào buổi sáng.
Trời còn chưa sáng hoàn toàn, mang theo cảm giác m.ô.n.g lung như được che phủ bởi một lớp màn mỏng.
Cháo đang được nấu trên bếp, tôi tranh thủ lúc nước sôi, giặt tay quần áo Hảo Hảo thay ra.
“Anh.”
Khi giọng nói vang lên, tôi theo bản năng nhìn vào trong nhà một cái.
Ngay sau đó bị tóm lấy cổ tay, bọt xà phòng b.ắ.n tung tóe trong chậu.
Tôi bị ôm chặt vào lòng, nước mắt rơi vào cổ tôi.
“Anh, em tìm anh lâu lắm rồi.”
“Tại sao anh lại đi?”
“Em đến đón anh về nhà.”
Lực đạo mạnh đến mức muốn khảm tôi vào xương tủy.
Nhanh hơn tôi tưởng.
Cuối cùng vẫn tìm đến.
Tôi đẩy cậu ấy ra khi nụ hôn cậu ấy sắp chạm tới, lùi lại vài bước.
Bàn tay hụt hẫng của cậu ấy, ngước mắt nhìn tôi với ánh mắt bị tổn thương.
“Anh, anh không cần em nữa sao?”
“Anh, sao anh dậy sớm vậy, em còn muốn ngủ nướng, anh dỗ em một chút đi, ôm một cái.”
Hảo Hảo dụi mắt, trên đỉnh đầu còn có một chỏm tóc dựng ngược do ngủ.
Trên người cậu ta vẫn mặc quần áo của tôi, bộ quần áo tôi mặc vừa vặn, trên người cậu ta lại hơi nhỏ.
Làm nổi bật những đường nét cơ bắp rõ ràng của cậu ta.
Tối qua lấy nhầm.
Tay Lục Minh Hạc nắm chặt bên hông, lời nói nghiến răng nghiến lợi.
“Ôn Duẫn, em cho anh cơ hội giải thích.”
“Anh dám để người đàn ông lạ lên giường của anh, mặc quần áo của anh, gọi anh là anh à?”
“Tối qua hai người đã làm gì?”
Chúng tôi không làm gì cả.
Chỉ là gần đây Hảo Hảo đau đầu ngày càng thường xuyên.
Không biết có phải do cục m.á.u đông đang dần tan biến hay không, trong cơn đau, cậu ta chợt lóe lên vài mảnh ký ức.
Tối qua đau quá khó chịu, cậu ta ôm gối gõ cửa phòng tôi.
Khi đau nhiều, cậu ta sẽ sang phòng tôi ngủ, giữa chúng tôi vẫn giữ khoảng cách.
Cậu ta nhiều nhất chỉ đưa tay sang, nắm lấy một ngón tay tôi.
Tối qua đau quá, nôn ra người.
Tôi lấy quần áo cho cậu ta thì lấy nhầm.
Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với Lục Minh Hạc.
Hảo Hảo ôm cánh tay tôi, mặt vùi vào cánh tay tôi.
Nửa đêm gần sáng hầu như không ngủ, bây giờ buồn ngủ lắm rồi.
Tôi đưa tay ấn nhẹ mái tóc dựng ngược của cậu ta.
“Anh, bây giờ anh quay lại, em sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Chúng ta về nhà.”
“Em tha thứ cho anh.”
Tôi mới phát hiện Lục Minh Hạc rất tiều tụy, gầy đi một vòng, quần áo đầy nếp nhăn.
Cậu ấy mặt nặng mày nhẹ nhìn chúng tôi, cảm xúc bị kìm nén trong mắt như một đám mực.
“Cậu về đi, Lục Minh Hạc, tôi không đi với cậu nữa.”
Tức giận đến bật cười, Lục Minh Hạc cười đến nỗi khóe mắt có ánh nước.
“Ôn Duẫn, anh không về với em, anh có thể đi đâu?”
“Đừng quậy nữa.”
“Cái gì mà vì năm triệu mà chấm dứt quan hệ với em, lý do hoang đường như vậy.”
“Bao nhiêu năm nay em tiêu trên người anh, tài sản để lại cho anh, tương lai em chuẩn bị cho anh, có bao nhiêu cái năm triệu.”
“Anh không cần tìm người đến chọc tức em, em không tin.”
“Ôn Duẫn, quay về đi, đừng làm loạn nữa.”
Đến bây giờ cậu ấy vẫn nghĩ tôi đang làm loạn.
Trong mắt cậu ấy, tôi vẫn luôn là người được cậu ấy đưa về từ trại trẻ mồ côi, rời xa cậu ấy thì chẳng còn gì.
Lúc nhỏ sẽ lạc đường trong căn biệt thự rộng lớn, lén lút rơi nước mắt vì không tìm thấy cậu ấy.
Bây giờ cậu ấy cũng nghĩ tôi sẽ lạc lối trong thế giới này, cậu ấy gọi tôi là anh, nhưng vẫn luôn quản tôi.
Tay Hảo Hảo ôm tôi càng chặt hơn, ngẩng mặt lên trong ánh sáng dần rõ ràng của ban ngày.
Nhìn rõ Lục Minh Hạc ngay lập tức chắn tôi ở phía sau.
“Không được bắt nạt anh trai tôi.”
“Anh trai cậu?” Ánh mắt Lục Minh Hạc dán chặt lên người tôi. “Đó là anh trai tôi.”
“Ôn Duẫn là của tôi.”
Ánh mắt Lục Minh Hạc bùng lên sự chiếm hữu mạnh mẽ.
Hảo Hảo rất bình tĩnh.
“Ôn Duẫn là của chính anh ấy, anh ấy không thuộc về bất cứ ai, không phải vật sở hữu riêng của bất cứ ai.”
Vì lời nói của Hảo Hảo, ánh mắt Lục Minh Hạc cuối cùng cũng rơi lên người cậu ta.
Khoảnh khắc nhìn rõ dung mạo cậu ta, thốt lên.
“Thẩm Kinh Trạch?”
Hảo Hảo nghiêm nghị nói.
“Cậu không thể vì nói không lại tôi mà đổi tên tôi, tôi tên là Ôn Hảo.”
“Ôn Hảo? Ha, Ôn Duẫn anh đúng là biết đặt tên.”
Cậu ấy vỗ tay cười, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
“Ôn Duẫn, anh để lại tên của mình ở bệnh viện, em cứ nghĩ người bị thương là anh.”
“Em không biết là anh thật sự bị thương hay cố ý để lại tin tức.”
“Xung quanh thành phố này có hàng chục hòn đảo nhỏ như vậy, em không ngủ không nghỉ mới tìm được anh.”
“Em sợ người bị thương là anh, sợ anh sống không tốt, sợ anh bị người ta lừa, bị người ta bắt nạt.”
“Ôn Duẫn, anh không biết cậu ta là ai, em biết.”
Khóe miệng cậu ấy nở nụ cười tự tin sẽ đạt được.
“Anh sẽ quay về bên em.”
