NGÀY TÔI RỜI ĐI, HẮN LẠI VỘI VÀNG ĐƯA ĐỐI TƯỢNG LIÊN HÔN ĐI NGẮM CỰC QUANG

Chương 14

 

Những ngày trên đảo trôi qua chậm rãi.

Tôi rút tiền mặt, tắt điện thoại, cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Hòn đảo nhỏ này, ngay cả trên bản đồ cũng không có tên, vẫn luôn sống trong cảnh nửa biệt lập với thế giới.

Trên đảo không có nhiều người trẻ tuổi, đa số là các cặp vợ chồng già đang chờ con cháu về nhà.

Hảo Hảo đã cùng tôi ngắm ba mươi sáu lần bình minh, ba mươi sáu lần hoàng hôn.

Tôi ngắm bình minh hoàng hôn, cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi.

Bị tôi phát hiện, cũng không thu lại ánh mắt.

“Anh, anh là người dịu dàng nhất mà em từng thấy.”

Tôi cười cậu ta.

“Em còn chưa có ký ức, em mới gặp được vài người chứ.”

Cậu ta cười càng tươi hơn, dưới ánh hoàng hôn đẹp đến chói mắt.

“Có những khoảnh khắc, chính là vĩnh cửu.”

Nhưng tôi lại nghĩ, không có gì là không bị thời gian mang đi.

Giống như vết nhẫn trên tay tôi, cũng chỉ còn lại dấu vết mờ nhạt.

Tôi ngày càng ít nhớ đến Lục Minh Hạc.

Giống như bà Lục đã nói.

“Cậu và Minh Hạc, vốn dĩ không phải người của cùng một thế giới.”

Trên đảo có hai quán ăn liền kề, một quán bán mì bò, một quán bán hoành thánh.

Tôi thích ăn hoành thánh, Hảo Hảo thích ăn mì bò.

“Vậy tối nay cùng đi ăn mì bò nhé.”

Hảo Hảo đẩy tôi vào quán hoành thánh, gọi một bát hoành thánh.

Dùng tiền tôi đưa để thanh toán.

“Cho rau mùi không hành lá, cảm ơn ông chủ.”

Sau đó nhanh chóng chạy đến quán mì bò, bưng về một bát mì bò đầy ắp dầu ớt.

Trên chiếc bàn gỗ.

Bát hoành thánh thơm mùi rau mùi và bát mì bò đậm đà phủ đầy dầu ớt.

Hảo Hảo cúi mắt, ăn rất ngon miệng, động tác lại rất lịch sự.

“Anh, chúng ta không cần ai chiều theo sở thích của ai, vẫn có thể ngồi ăn cơm cùng nhau.”

Tôi sững sờ một chút.

Tôi chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Khi ở bên Lục Minh Hạc, mọi thứ đều ưu tiên cậu ấy.

Nếu quán tôi muốn ăn và quán cậu ấy muốn ăn xảy ra xung đột, chắc chắn là tôi sẽ chiều theo lựa chọn của cậu ấy.

Chiều theo khẩu vị của cậu ấy.

“Anh quen rồi.”

“Vậy sau này thử không quen kiểu đó nữa nhé.”

Tôi đã nghĩ sai rồi, Hảo Hảo không giống tôi trước kia.

Cậu ta chính là Hảo Hảo.

Hảo Hảo độc nhất vô nhị.

Cho dù là một tờ giấy trắng sau khi mất trí nhớ, nửa đời trước của cậu ta chắc chắn cũng là một cuốn sách được viết rất thú vị.

Những chi tiết bình thường là những vết khắc do ngòi bút để lại khi cậu ta có thể nhìn thấy ánh sáng.

 

back top