NĂM THỨ BA BÊN HẮN, BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN VỀ NƯỚC, TÔI ÔM BỤNG BỎ TRỐN

Chương 12

Tỉnh lại lần nữa, tôi ngửi thấy mùi gỗ thông lạnh quen thuộc.

Lương Dực Thư đang đưa tay thay miếng dán hạ sốt cho tôi, bị tôi nắm lấy.

Kéo tay anh ta lại, hít hà.

Cảm giác khó chịu đỡ hơn nhiều.

Khó khăn mở mắt, chỉ thấy Lương Dực Thư mắt đỏ hoe, nói: "Xin lỗi."

Lòng tôi thắt lại.

Chẳng lẽ... anh ta phát hiện ra chuyện tôi mang thai rồi?

Lương Dực Thư thả ra một chút tin tức tố an ủi, nắm tay tôi hôn lên.

May mà anh ta giải thích: "Xin lỗi, tối qua tôi không nên dùng sức mạnh như vậy với em, sáng nay còn giận em, ngay cả em bị sốt cũng không phát hiện ra.

"Là tôi sai rồi, Hứa Tễ.

"Em muốn bồi thường gì?"

 

back top