"..."
Ở bên Lương Dực Thư ròng rã ba năm.
Tôi lại không hề nhận ra, anh ta còn có tiềm chất làm M.
Nhưng đã kim chủ đã chủ động mở lời, tôi cũng không còn ngại ngùng, túm lấy tóc anh ta, nhấc chai rượu lên và rót mạnh vào.
Whisky màu hổ phách chảy ra từ khóe môi, dọc theo cổ, thấm ướt cả lồng ngực.
Tôi nuốt khan một tiếng.
Anh ta vốn dĩ đã hợp gu tôi rồi.
Chơi đùa kiểu này, thật sự rất kích thích.
"Khụ..."
Rót quá gấp, Lương Dực Thư sặc đến đỏ mắt, tôi sợ hãi lập tức thu tay lại.
"Chơi... khụ, chơi đủ chưa, bảo bối?"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy đến lượt tôi chơi em rồi, Hứa Tễ."
Lương Dực Thư cười khẩy hai tiếng, túm lấy dây lưng trên giường, một tay khóa chặt mắt cá chân tôi đang định trốn, rồi hung hăng đè lên.
...
Giữa chừng tôi khóc lóc cầu xin tha thứ.
Nhưng anh ta lại càng dùng sức mạnh hơn.
Cứ như thể đã dùng thuốc, anh ta khóa c.h.ặ.t c.h.â.n tôi, từ phía sau đ.â.m xuyên vào mảnh thịt mềm mại ở gáy tôi.
Tin tức tố rót vào đến mức đồng tử tôi tan rã.
Khi lấy lại tiêu cự, Lương Dực Thư hôn lên vùng nhạy cảm đó: "Hứa Tễ, tôi yêu em.
"Nói em cũng yêu tôi."
Tôi có chút hoảng hốt.
Anh ta luôn như vậy.
Mỗi lần tình cảm dâng trào, anh ta luôn ghé vào tai tôi nói hai câu này.
Hôm nay bình luận cuối cùng đã giải đáp thắc mắc cho tôi:
【Đến rồi đến rồi, lại là kịch bản thế thân nhận nhầm người! Cái tên pháo hôi này không thấy kỳ lạ sao? Tại sao mỗi lần vai chính công đều quay lưng lại với hắn mà nói câu này...】
【Kịch bản thế thân khi nào mới kết thúc đây? Dù đã gắn tag công không sạch, nhưng cảnh giường chiếu với pháo hôi này cũng quá nhiều rồi!】
【Nếu không phải tối nay Lương tổng cãi nhau với thụ cưng nhà ta, thì làm gì đến lượt cái tên pháo hôi này? Buồn cười...】
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Tôi nhắm mắt lại, quay mặt đi.
Khóe mắt nóng ran, một vệt nước mắt chảy dài qua má.
Lương Dực Thư không nhận ra, cứ lặp đi lặp lại bên tai tôi, thậm chí còn tăng thêm lực đạo.
Tối nay anh ta đặc biệt cố chấp.
Nhưng tối nay dù bị làm thế nào.
Tôi cũng c.h.ế.t sống không chịu mở lời, nói ra bốn chữ kia.
