Lần đi cùng này, kéo dài đến mức tôi say bí tỉ không biết gì.
Lúc mở mắt ra lần nữa, đã là chuyện của hai ngày sau.
Và thân phận của tôi cũng đã chuyển từ vệ sĩ của Phó Hàn Châu thành anh vợ tương lai của hắn.
“Mày hay thật đấy, giấu cô em gái xinh đẹp kỹ thế.”
“Vẫn là Kiều Ly đầu óc linh hoạt, đợi cô em gái kết hôn với Phó thiếu, sau này cậu ấy sẽ thăng tiến vùn vụt thôi.”
“Ăn nói cẩn thận nhé, với tình nghĩa sinh tử của anh Kiều và Phó thiếu, dù không kết thông gia thì cậu ấy cũng có thể ngồi lên vị trí phó tổng rồi.”
Nghe những lời trêu chọc của đồng nghiệp, tôi chỉ cười mà không nói.
Kiếp này tôi không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong tránh xa hắn thật xa.
Đợi đến khi họ kết hôn, mọi chuyện đã định, tôi sẽ lấy cớ rời khỏi nơi này.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.
Nhiều ngày liên tiếp, thư ký của Phó Minh Lãng không hề sắp xếp nhiệm vụ cho tôi.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi rủ Phó Minh Lãng đi chơi khắp nơi.
“Sao thế này, trước đây anh rủ em, em đều từ chối.”
“Sao bây giờ em lại chơi bời còn hơn cả anh nữa?”
Tôi dốc cạn một ngụm rượu, cười nói:
“Phó thiếu và em gái em đang tình trong như đã, em đương nhiên cũng phải tự tìm niềm vui để g.i.ế.c thời gian thôi.”
“Cô em gái của em...”
Phó Minh Lãng cau mày, cân nhắc từ ngữ:
“Tuy là anh em ruột, nhưng cô ấy kém em xa.”
Không phải chỉ là sáng mua túi xách, chiều đấu giá mấy món đồ cổ trang sức thôi sao.
Cái này so với kiếp trước mua đảo riêng, bao máy bay riêng đi vòng quanh thế giới thì tính là gì.
Phó Hàn Châu sẵn lòng chiều chuộng, ai có thể nói được gì.
Tôi lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, thờ ơ nói:
“Phó thiếu thích là quan trọng nhất, số tiền nhỏ này đối với Phó gia mà nói thì có đáng gì.”
“Thế còn em? Em thích kiểu người như thế nào?”
Tôi im lặng.
Kiếp trước, tôi còn chưa kịp thích ai khác, thì trong mắt đã chỉ toàn là Phó Hàn Châu rồi.
“... Em cũng không biết.”
“Hà, không biết thì mình thử đi!”
