Vừa bước ra khỏi thư phòng, tôi đã gặp ngay chú út của Phó Hàn Châu là Phó Minh Lãng.
Vị công tử này được sinh ra khi cha hắn đã lớn tuổi, đúng chuẩn một ma vương hỗn thế.
Ngay cả Phó Tổng tàn nhẫn độc ác cũng không hề có chút nóng nảy nào với đứa em trai út này.
Chỉ là không biết kiếp trước anh ta nổi cơn điên gì, đột nhiên làm phản đoạt quyền, cuối cùng trở thành kẻ ngốc.
“A Ly, em nhìn anh như vậy làm gì, mặt anh có dính bẩn à?”
Bẩn thì không có.
Chỉ là đột nhiên thấy anh ta không còn vẻ ngốc nghếch chảy nước dãi nữa, tôi có chút không quen.
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Chú út, chú vừa đi đâu về thế, sao trên người lại dính bẩn một mảng lớn vậy?”
“Chậc, đừng nhắc nữa.”
Anh ta bắt đầu lải nhải:
“Đang yên đang lành ngồi xem múa cột, thì đột nhiên có một thằng ngốc chạy đến làm phiền anh.”
“Lằng nhằng đòi số liên lạc đã đành, còn ép anh uống rượu nữa chứ, đúng là có bệnh!”
Tôi nén cười đoán:
“Là đàn ông sao?”
“... Ừ.”
Mẹ ruột của Phó Minh Lãng không rõ là ai, nhưng chắc chắn là một mỹ nhân.
Anh ta sinh ra đã đẹp, nên luôn có những mối tình đào hoa phiền phức.
Không phân biệt nam nữ.
Bị đàn ông quấy rầy nhiều, nên anh ta mắc chứng sợ đồng tính.
Đây cũng là lý do kiếp trước tôi luôn phải né tránh anh ta.
“Thôi, không nói chuyện này nữa.”
Anh ta đổi sang một vẻ mặt khác, tò mò hỏi:
“Nghe nói Hàn Châu đã đồng ý với Đại ca chuyện kết hôn sinh con rồi hả?”
“A Ly em thân thiết với nó nhất, tiết lộ cho anh một chút tin nội bộ đi.”
“Thằng nhóc đó đã có cô gái nào ưng ý chưa? Anh xem xét giùm nó một chút nào~”
Tôi bình tĩnh nói:
“Là em gái cùng mẹ khác cha của em, đã định ngày mai gặp mặt.”
Anh ta nheo mắt đánh giá tôi.
“Anh cứ nghĩ em sẽ ngăn cản.”
“Ngăn cản ư? Em là thân phận gì mà có thể ngăn cản Phó thiếu?”
Khoác vai anh ta, tôi cười hì hì:
“Đi đi đi, chúng ta đi uống rượu thôi.”
“Hả?”
“Chú út chưa tận hứng phải không, em sẽ đi cùng chú!”
