Đàm Tẫn vì muốn trả thù, những cảnh quay tiếp theo thực sự là quay phim đóng kín.
Thế mà một fan của tôi lại trèo lên cây chào tôi, không đứng vững bị ngã xuống.
Tôi có chút lo lắng cùng trợ lý đi thăm.
Trên đường đi điện thoại reo không ngừng.
Đàm Tẫn gọi cho tôi xong lại gọi cho trợ lý.
Trợ lý cầu cứu tôi.
"Anh Chu, hay là anh nghe máy đi, có khi có chuyện quan trọng thật đấy."
Tôi hít một hơi sâu và nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hắn ta gào thét.
"Cậu đang ở đâu? Chu Toàn Cửu, cậu coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai phải không, tôi đã nói với cậu là đừng đi quá gần với họ mà."
Giọng hắn ta làm tai tôi đau nhức.
Chẳng có gì quan trọng, tôi cúp điện thoại của hắn.
Trên đường từ bệnh viện về.
Trợ lý cẩn thận nói với tôi.
"Anh Chu, Tổng giám đốc Đàm gửi tin nhắn thông báo là đã đình chỉ mọi công việc sau này của anh."
"Tại sao?"
Trợ lý lắc đầu.
Tôi nghẹt thở.
Đàm Tẫn, cái tên điên này.
Hắn ta vẫn như trước đây, chỉ cần không vừa ý, sẽ dùng mọi cách để khống chế tôi.
Ngày trước, để có tiền chữa bệnh cho em trai, tôi đã phải làm đủ mọi trò xấu xí, luồn cúi, hạ mình.
Mỗi lần xong việc, số tiền, thẻ, quà cáp ném lên giường đều khẳng định giá trị của tôi.
Tôi thản nhiên chấp nhận sự sỉ nhục trên giường và những thứ hắn ban phát dưới giường.
Tình cảm dư thừa chôn sâu trong lòng, chưa bao giờ dám mơ tưởng nhiều hơn mà còn cảm thấy rất biết ơn.
Tôi tự cho rằng mối quan hệ của chúng tôi là một giao dịch tiền - sắc công bằng.
Nhưng bây giờ xem ra không phải.
Hai người đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào.
Hắn ta có thể vượt quá giới hạn, còn tôi chỉ có thể thụ động chấp nhận.
