Tôi buộc phải ngồi cùng xe với Đàm Tẫn về chỗ ở.
"Sau này, những thứ fan gửi tặng đều phải để trợ lý của cậu kiểm tra rồi mới được nhận, không được đi quá gần với những người hâm mộ đó."
Lại thế nữa.
Một người thậm chí không được coi là bạn trai cũ, cùng lắm chỉ là người tình cũ.
Hắn ta có tư cách gì để quản tôi.
Tôi bực bội trong lòng.
"Bàn tay của Tổng giám đốc Đàm có vẻ vươn quá dài rồi."
"Tôi là nhà đầu tư của bộ phim này, cậu có thể làm gì, tôi nói là được."
"Anh giỏi thế, có ngon thì mua đứt tôi đi, để tôi cả đời này không cần diễn xuất nữa."
Đàm Tẫn đột nhiên áp sát tôi.
Tấm chắn nâng lên che khuất chúng tôi và tài xế.
Hắn ta dùng chiếc thẻ trong tay vỗ nhẹ hai cái lên mặt tôi.
"Nếu thầy Chu bằng lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể."
Hắn cười cợt nhả, tùy tiện.
Tôi chỉ cảm thấy sự bi thương vô tận, tự giễu cợt.
"Không ngờ Tổng giám đốc Đàm lại thèm muốn thân thể này của tôi đến vậy, thật là vinh hạnh của tôi."
"Dù sao cũng ăn nhiều năm rồi, thỉnh thoảng nếm lại thấy mùi vị của cậu vẫn không tệ."
Chưa kịp để tôi mở lời.
Chiếc xe đột ngột phanh gấp.
Đàm Tẫn lập tức ôm chặt tôi, che chở tôi trong lòng hắn.
"Á!"
Bên tai vang lên tiếng chửi rủa của Đàm Tẫn.
"Lái xe kiểu gì thế này, không muốn làm thì cút ngay đi."
Tay tôi hình như bị vật gì sắc nhọn cứa vào.
Cơn đau âm ỉ, li ti đ.â.m vào dây thần kinh tôi.
"Đàm, Đàm Tẫn, anh buông lỏng ra chút đi, tay tôi đau quá."
Tôi nhịn đau nhỏ giọng gọi hắn.
Hắn buông tôi ra, xem xét kỹ lưỡng, trong mắt đầy vẻ bất an.
"Chỗ nào?"
Tôi cẩn thận đưa tay lên.
"Hình như chảy m.á.u rồi."
Vết thương vốn không sâu lắm, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng rõ ràng của hắn, đột nhiên nó đau không chịu nổi.
"Đàm Tẫn, tôi đau quá."
Vẻ mặt hắn ta lạnh lùng, liếc thấy món đồ chơi do fan tặng mà tôi nắm chặt trong tay, hắn càng nổi cơn thịnh nộ.
"Đau! Đau! Đau c.h.ế.t cậu đi, tôi nhắc cậu bao nhiêu lần rồi, đồ fan tặng đừng có ngày nào cũng ôm như bảo bối không chịu buông tay, đau c.h.ế.t cậu thật đáng đời."
Trái tim vốn đang mềm nhũn phút chốc đóng băng.
Tôi sớm nên biết.
Cái miệng chó này cả đời cũng không thể nhả ra ngọc ngà được.
"Anh có bị bệnh không, chuyện này liên quan gì đến fan của tôi, tôi nên kêu gọi mỗi người góp một đồng đưa anh đi khoa tâm thần khám não mới phải, tôi tình nguyện quyên hai đồng."
Hắn tức giận đến mức hơi thở cũng nặng hơn vài phần, cố gắng kiềm chế để kéo bàn tay tôi về.
"Đưa đây tôi xem."
Tôi cố chấp rụt tay lại.
"Không đưa."
"Đưa tôi xem."
"Không đưa là không đưa, anh không phải muốn tôi đau c.h.ế.t sao? Vậy cứ để tôi đau c.h.ế.t đi."
Tôi mở cửa xe, lướt qua mặt hắn ta rồi đóng sầm cửa lại.
Hắn ta tức tối trừng mắt, tôi giơ ngón giữa về phía hắn, sướng hết cả người.
