Tôi mở mắt lần nữa.
Đàm Tẫn vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Hắn ngủ rất say.
Dưới mắt là một quầng thâm xanh.
Tôi lặng lẽ nhìn hắn.
Trước khi hôn mê tôi đột nhiên nghĩ đến rất nhiều điều.
Mọi chuyện dường như đều có dấu vết.
Tại sao tin nhắn tôi gửi cho chị Bạch, người đến lại là Đàm Tẫn.
Tại sao Đàm Tẫn cứ khăng khăng bắt tôi giữ khoảng cách với người hâm mộ, thậm chí đe dọa bằng việc đình chỉ công việc của tôi.
Thậm chí rất lâu trước đây, tại sao Đàm Tẫn không cho phép tôi tự mình đi thăm em trai.
Tôi hình như đã biết tại sao rồi.
Nhưng tôi muốn nghe chính miệng hắn nói ra.
Tôi cử động hai cái.
Đàm Tẫn lập tức tỉnh dậy.
Giọng tôi có chút yếu ớt.
"Đàm Tẫn, sao anh lại ở đây?"
Hắn ta đột nhiên bùng nổ.
"Vì tôi ti tiện, tôi c.h.ế.t tiệt ti tiện, bị cậu bóp c.h.ế.t rồi vẫn phải tự dâng tới cửa để tìm cậu, nói như vậy cậu vừa lòng chưa?"
Tôi cố gắng gượng dậy.
Người đang nổi cơn thịnh nộ lập tức đưa tay đỡ tôi.
Miệng vẫn không ngừng chửi rủa.
"Cậu bị người ta đ.â.m thành cái sàng rồi, còn muốn dậy làm gì?"
"Dậy để hôn anh."
Hắn ta sững sờ.
Như thể một quả b.o.m sắp nổ bỗng dưng tắt lửa.
Tôi nén đau ôm lấy mặt hắn hôn lên.
Hắn ta ngây người rất lâu mới cúi xuống cẩn thận đỡ lấy tôi.
Hơi thở dồn dập của hắn phả vào mặt tôi.
Rõ ràng là một gã lão luyện tình trường, nhưng giờ lại hoảng loạn như một tên nhóc bị cướp mất nụ hôn đầu.
Tôi thấy thật đáng yêu.
Nhẹ nhàng nhéo má hắn hỏi.
"Đàm Tẫn, anh có thích tôi không?"
"Cậu nói xàm."
"Vậy tôi nói, Đàm Tẫn, tôi thích anh, rất thích, rất thích anh."
Cuối cùng tôi cũng nói ra.
Hóa ra nói thích một chút cũng không khó.
Đàm Tẫn cứng đờ rất lâu.
Cho đến khi tôi thấy khóe mắt hắn đỏ lên.
Đàm Tẫn lại khóc.
Một người dữ tợn, nóng nảy như vậy.
Nhưng đôi mắt lại ướt.
Nước mắt kết thành giọt, lăn dài xuống gò má.
Khóc đến mức khiến người ta đau lòng.
Hắn ta cố chấp muốn chết, đã chờ đợi câu nói này của tôi bao lâu rồi chứ.
Tôi hôn lên nước mắt của hắn.
"Đàm Tẫn, tôi rất… rất yêu anh, vậy còn anh?"
Hắn ta ôm tôi vào lòng, ôm rất chặt.
"Tôi thể hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu không phải thích cậu, tại sao tôi phải cho cậu tiền, cho cậu quà, tôi c.h.ế.t tiệt là nhà từ thiện à?"
"Tôi tìm đủ mọi cách để tiếp cận cậu, bảo vệ cậu, còn bị cậu lạnh nhạt, bị cậu đánh, bị cậu mắng, tôi nhìn thấy cậu đau còn khó chịu hơn cả bị cậu bóp chết, vậy mà cậu còn hỏi tôi có thích cậu không."
"Tôi là một thiếu gia lớn bị cậu đá, cậu còn muốn tôi phải mở miệng nói thích cậu, dựa vào cái gì mà tôi phải nói, dựa vào cái gì mà cậu nói không cần tôi là không cần tôi, dựa vào cái gì mà mọi thứ đều do cậu quyết định?"
"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ?"
"Nuôi chó còn phải chung thủy trọn đời, cậu thì hay rồi, cậu không những bỏ nuôi, cậu còn ngược đãi tôi, tim cậu c.h.ế.t tiệt sao mà cứng rắn thế."
Giọng hắn nghẹn ngào, vẫn không ngừng chửi mắng.
Thật sự là đã chịu rất nhiều ấm ức rồi.
Tôi ôm lấy đầu hắn an ủi.
Trong lòng là sự bình yên chưa từng có.
"Là tôi quá chậm chạp."
