Tôi quấn mình kín mít rồi ra khỏi nhà.
Suốt dọc đường.
Tôi không ngừng nhìn gương chiếu hậu.
Một chiếc xe trắng dường như đã bám theo tôi từ lúc tôi bắt đầu đi.
Tôi liên tục rẽ mấy khúc cua để cắt đuôi nó.
Tôi gửi tin nhắn cho chị Bạch.
"Chị ơi, em bị theo dõi."
Tin nhắn của chị ấy trả lời ngay lập tức.
"Em đừng hoảng, đừng về nhà vội, tìm chỗ đông người, hoặc em lái xe thẳng đến gần sở cảnh sát, gửi định vị cho chị."
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Bao nhiêu năm nay, chị Bạch luôn là người tôi tin tưởng nhất.
Tôi dừng xe ở phố ẩm thực đối diện sở cảnh sát, chờ chị Bạch đến đón.
Cửa kính xe bị gõ nhẹ hai cái.
Lòng tôi thót lại.
Người này rất quen.
Hình như là.
Là người hâm mộ thường xuyên đến thăm tôi, mỗi lần đều đòi hôn gió.
Từng tặng tôi đồ chơi, hôm đó đến thăm tôi còn bị ngã từ trên cây xuống.
Hóa ra là cô ấy.
Không đúng.
Bây giờ tôi che kín mít mà.
Cô ấy áp sát cửa sổ, giơ điện thoại về phía tôi.
"Anh ơi, sao anh không xuống?"
"Anh ơi, anh lại không nhớ em rồi sao?"
Cô ấy mừng rỡ điên cuồng đập vào cửa kính.
Toàn thân tôi căng cứng, tay run rẩy chuẩn bị đề máy.
Cô ấy đột nhiên bò lên xe.
Nửa người như một con rắn quấn lấy cửa xe.
Nếu tôi cứ thế khởi động.
E rằng sẽ có người chết.
Nụ cười của cô ta âm u, lạnh lẽo.
"Anh ơi, em yêu anh nhất, anh đừng đi mà, anh còn chưa hôn em đâu."
Cửa kính xe bị cô ta dùng vật cùn đập vỡ.
Lực va chạm cực lớn.
Mảnh vỡ bay hết vào khoang lái.
Tôi theo bản năng đưa tay che mặt.
Cô ta nhân cơ hội mở cửa xe, như phát điên mà đè lên người tôi.
"Anh ơi, anh Toàn Cửu, anh hôn em đi, hôn em đi."
Tôi nhịn cảm giác ghê tởm, đá cô ta xuống.
Cô ta không buông tha, như thể không hề cảm thấy đau, lại quấn lấy tôi.
"Em yêu anh nhiều như vậy, tại sao anh không yêu em, anh Toàn Cửu, hôn em, em muốn anh hôn em, tại sao anh không hôn em."
Một ánh bạc lóe lên.
Trong tay cô ta xuất hiện một con d.a.o gọt hoa quả, đ.â.m mạnh về phía tôi.
Trong khoảnh khắc.
Cơn đau lan ra từ vết thương.
Cơ thể như bị xé toạc.
Tôi đau đến choáng váng, cảm thấy cả không gian đang méo mó và quay cuồng.
Sau rất lâu, rất lâu…
Tôi nghe thấy tiếng xe cứu thương ù rít.
Có người đang gọi tên tôi.
Tôi cố gắng hết sức muốn mở đôi mắt nặng trĩu.
Cuối cùng cũng hé mở được một khe nhỏ.
Là Đàm Tẫn.
Hắn ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Sắc mặt rất tệ, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Không còn đẹp trai nữa.
Nhưng cái dáng vẻ này, tôi hình như đã từng thấy ở đâu rồi.
Sực nhớ ra.
Là lần tôi bị em trai cắn và phải cấp cứu.
Lúc đó hắn ta cũng có vẻ mặt này.
Hối hận, tự trách, tức giận, lo lắng.
Nhưng.
Tôi nhớ mình đã gửi tin nhắn cho chị Bạch.
Trong chớp mắt, một lượng lớn thông tin ùa vào đại não.
Tôi không thể chịu đựng được nữa và ngất đi.
