Lúc tôi và Tiểu Chu đang đi về phòng bệnh.
Tiểu Chu hỏi tôi muốn ăn gì.
Tôi suy nghĩ một chút, nói: 「Tôi muốn ăn Thịt dê xào hành.」
Tiểu Chu nói được, anh mua về cho anh ngắm nhìn khi ăn cơm.
Cậu ấy đỡ tôi, để tôi tựa vào vai cậu ấy, liên tục an ủi:
「Sẽ ổn thôi, anh ơi, phép màu sẽ xuất hiện.」
Đúng lúc này, một người phụ nữ xông tới, một chai nước truyền nặng trịch giáng mạnh vào đầu tôi.
「Quý Phong, sao mày không c.h.ế.t đi!」
Mắt tôi tối sầm lại, đồng tử không thể tập trung được nữa.
Tiểu Chu đẩy mạnh bà ta ra: 「Anh ơi anh không sao chứ! Bác sĩ!」
Sau gáy tôi ướt và nóng, hẳn là máu.
Vài người khỏe mạnh xông đến giữ chặt người phụ nữ điên cuồng kia.
Nước mắt của Tiểu Chu rơi trên tay tôi, tôi muốn lau đi cho cậu ấy, nhưng không còn chút sức lực nào.
...
Quý Phong được đưa vào ICU.
Tiểu Chu nhận được tờ thông báo bệnh nguy kịch mà Quý Phong đã ký lúc trước, bác sĩ bảo cậu ấy nhanh chóng gọi điện cho người liên hệ khẩn cấp trên đó.
Tiểu Chu nhìn thấy hai hàng số điện thoại.
Một hàng bị gạch bỏ, một hàng được giữ lại.
Trong một phút giây quỷ thần xui khiến, cậu ấy gọi vào số bị gạch bỏ.
Tiểu Chu biết Quý Phong không cho phép. Nhưng cậu ấy nghĩ, ít nhất cũng nên để gã tồi kia nếm trải nỗi đau mất đi người mình yêu.
Ít nhất là khi Quý Phong còn sống, hãy để gã tồi kia hối hận triệt để một lần.
Điện thoại kết nối, Tiểu Chu giận dữ gào vào đầu dây bên kia.
「Tô Nham, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không? Ánh trăng sáng của anh sắp c.h.ế.t rồi, nếu anh còn chút lương tâm nào thì hãy đến bệnh viện ngay!」
Đầu dây bên kia im lặng một lát, truyền đến lại là giọng của Lâm Vũ, 「Quý Phong xảy ra chuyện rồi? Bệnh viện nào?」
「Không liên quan đến cô.」
Gã tồi đến bây giờ vẫn đang trốn tránh.
Điều này khiến Tiểu Chu càng tức giận hơn, 「Bảo Tô Nham đến!」
Lâm Vũ càng im lặng hơn, 「Tiểu Chu, tôi không biết Quý Phong có kể với cậu chưa, tôi và Tô Nham có một cô con gái.」
Điều này có liên quan gì đến bệnh tình của Quý Phong?
「...」 Tiểu Chu không hiểu tại sao cô ấy lại nhắc đến chuyện này lúc này.
「Con bé tên là Tần Tiếu Tiếu, rất đáng yêu.」
Tiểu Chu cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
「Đứa bé đó, nó không mang họ Tô sao?」
Tiểu Chu khựng lại, đột nhiên có chút không dám hỏi tiếp.
Cậu ấy cũng không biết tại sao, có lẽ là giác quan thứ sáu.
Cứ như thể một sự thật mong manh nào đó sắp được phơi bày.
Tiểu Chu nín thở: 「Tô Nham đâu?」
Lâm Vũ bình tĩnh lên tiếng:
「...Mười năm trước, bên ngoài sân bay thành phố này, xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng, tử vong hai mươi mốt người, trong đó có con trai của một cán bộ cấp cao.」
...
Thực ra ngày hôm đó ở sân bay Tô Nham đã đến, chỉ cách nhau một khung cửa sổ.
Quý Phong vĩnh viễn không đợi được Tô Nham, vĩnh viễn bỏ lỡ.
Tiểu Chu gọi cuộc điện thoại thứ hai gần như đã bật khóc.
Đúng lúc này, cửa phòng ICU mở ra. Tiểu Chu vội vàng kiềm chế cảm xúc, xông lên.
「...Bác sĩ, người bệnh sao rồi?」
Bác sĩ tháo khẩu trang, lắc đầu.
「Đèn cạn dầu, tim đã c.h.ế.t thì không thể cứu được.」
Tiểu Chu gần như nghẹn lại:
「Xin ông cứu anh ấy... Anh ấy thực sự là một người rất tốt.」
Bác sĩ không nói gì, chỉ dừng lại một chút.
「Cậu có nghe nói về sự rơi xuống không?」
Tiểu Chu sững sờ.
「Có người sống trong những lời nói dối mà tất cả mọi người cùng dệt nên, ý thức bề mặt của cậu ấy luôn tin tưởng và sống trong lời nói dối đó, nhưng ý thức sâu thẳm trong tâm trí cậu ấy lại tỉnh táo hơn bất kỳ ai, luôn tỉnh táo và cô độc rơi xuống.」
「Chúng tôi sẽ dùng hết những gì đã học để cứu cậu ấy, nhưng, cậu đã từng thấy người bị c.h.ế.t đuối dưới biển suốt mười năm có thể sống lại được không?」
Tiểu Chu đột nhiên buông tay, hóa ra, anh ấy biết.
Quý Phong luôn biết, anh ấy sẽ không đợi được Tô Nham.
Không phải là có người thất hứa, mà là âm dương cách biệt.
Chiếc máy bay giấy ngoài cửa sổ lướt qua không trung, rơi vào đám cỏ.
Có những người, sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Người ta nói sau khi c.h.ế.t sẽ có linh hồn, tôi thì không.
Chỉ còn lại một khoảnh khắc ý thức tỉnh táo.
Tôi nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh Tiểu Chu mắt đỏ hoe, nhưng không khóc, trước đây tôi hay nói con gái hay khóc thì không xinh, cô bé này chắc chắn đã lén lút diễn tập không biết bao nhiêu lần.
Cô bé đưa thẻ lương của tôi, cùng với phần của Tô Nham, cho Tiểu Chu.
「Đây là những gì anh ấy để lại cho cậu. Cậu đừng có áp lực tâm lý, trong này chỉ có một phần ba thôi, phần còn lại là để lo dưỡng lão cho bố mẹ anh ấy. Anh ấy nói bảo cậu sống tốt, số tiền này là để cậu cưới vợ đó.」
Tiểu Chu cúi đầu, mắt cay xè.
Sớm cưới một cô vợ, tốt biết bao.
Tôi nghĩ.
Tô Nham, tôi thực sự rất ghét anh.
Anh vô duyên vô cớ bắt tôi cô đơn đợi chờ anh như vậy.
Rõ ràng biết không thể quay về, lại không nói với tôi một tiếng.
Hợp tác với gia đình và bạn bè để lừa dối tôi, phải không?
Nhưng ngày đầu tiên tôi đã biết rồi.
Người ở đầu dây bên kia có phải là anh không...
Làm sao tôi có thể không nhận ra được chứ?
Bây giờ tôi tự ý kết thúc sự chờ đợi này.
Giữa chúng ta, coi như là hòa nhau rồi.
Nhưng anh bắt tôi đợi lâu như vậy, phải trừ thêm một trăm điểm.
Bây giờ trên cuốn sổ này là âm ba trăm bảy mươi điểm.
Điều không thay đổi là, tôi vẫn yêu anh.
Số âm không có điểm dừng, tình yêu cũng vậy.
