KHI ĐỨA CON ĐẦU LÒNG CỦA HẮN RA ĐỜI, SINH MỆNH CỦA TÔI BƯỚC VÀO GIAI ĐOẠN ĐẾM NGƯỢC

Chương 5

Ngày thứ hai sau Tết ông Công ông Táo, tôi được thông báo đến sở cảnh sát đón người.

Cuộc điện thoại gọi đến cửa hàng, tôi bỗng giật mình tỉnh giấc, hơi ấm ít ỏi còn sót lại trong cơ thể nhắc nhở tôi rằng tôi có lẽ vẫn chưa chết.

Tôi khoác một chiếc áo khoác gió đơn giản, sáng sớm trên đường không có ai.

Gió rít lên, tôi một mình cầm ô đi trên nền tuyết, để lại một chuỗi dấu chân không sâu lắm, mặc cho gió tuyết vùi lấp.

Lâm Vũ đứng ngay trước cổng đồn cảnh sát, đối lập hoàn toàn với tôi, cô ấy khoác chiếc áo lông thú viền cổ, đang gọi điện thoại, chiếc nhẫn cưới trên ngón tay vẫn sáng lấp lánh dưới ánh tuyết.

Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy tôi, trong mắt đột nhiên lóe lên một thứ cảm xúc khó tả, nhưng nhanh chóng biến mất.

Thay vào đó là thái độ đối chọi gay gắt như thường lệ.

「Không phải đã nói với anh rồi sao? Anh cứ sống tốt cuộc sống của mình đi, đừng đến làm phiền tôi và Tô Nham nữa.」

Ánh mắt tôi bình thản, không sợ hãi đối diện với cô ấy.

「Xin lỗi, tôi đến để đón người.」

「Đón người?」 Lâm Vũ sững sờ một chút, hỏi tôi, 「Người dùng chai bia đập vào anh Tần là bạn của anh?」

Dù sao thì lỗi là do chúng tôi gây ra trước, nếu đối phương truy cứu, Tiểu Chu sẽ bị lưu lại án tích.

Cậu ấy còn trẻ...

Nếu là vì tôi, thì không đáng.

Tôi cúi gập người trước cô ấy: 「Xin lỗi, cậu ấy đánh nhầm người.」

Lâm Vũ cau mày, chưa kịp nói gì.

Giọng nói của người đàn ông đêm qua trong đồn cảnh sát đã vọng ra.

「Nhất định phải tống cái thằng nhóc không biết trời cao đất dày này vào trong đó! Tôi là người lớn, bị thương chút không sao, nhưng trách nhiệm suýt làm hỏng mặt thằng bé này ai gánh chịu?」

Trong chốc lát, không khí bên ngoài trở nên gượng gạo.

Lâm Vũ chủ động bước tới, kéo người đàn ông đang kích động đó lại, 「Anh Tần, hay là thôi đi.」

Người đàn ông được gọi là anh Tần vẻ mặt khó hiểu, 「...A Vũ?」

Anh ta quay đầu lại, thoáng thấy tôi đang cầm ô, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.

「...Đây là Quý Phong mà tôi đã kể với anh.」

Người đàn ông cũng cau mày, ánh mắt đánh giá đó khiến tôi không thoải mái.

「...Người mà Tô Nham nuôi ở ngoài đó à?」

Lâm Vũ không nói phải cũng không nói không phải.

Ngược lại, người đàn ông nhíu mày, không nói thêm gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt không phải ghét bỏ, mà là thương hại.

Chỉ là, đôi khi, sự thương hại còn làm người ta tổn thương hơn cả sự ghét bỏ.

Sau khi Tiểu Chu được thả ra, tôi cúi đầu cảm ơn Lâm Vũ.

「Chị Lâm Vũ, cảm ơn chị đã chăm sóc tôi bấy nhiêu năm.」

Lâm Vũ có vẻ không tự nhiên, siết chặt túi xách.

「Tôi không chăm sóc cậu, cậu tự sống tốt cuộc sống của mình đi, đừng làm phiền Tô Nham nữa. Hiện tại sự nghiệp của anh ấy đang lên, rất bận.」

Khoảnh khắc đó, tôi như thể quay lại ngày nói chuyện với Lâm Vũ.

Lâm Vũ lúc đó nói năng và hành xử còn lạnh nhạt hơn bây giờ.

「Cậu biết Tô Nham đã từ bỏ bao nhiêu vì cậu không? Anh ấy gây gổ với gia đình, từ bỏ cả tiền đồ sự nghiệp. Rõ ràng có một bối cảnh tốt như vậy, lại từ bỏ tiền đồ rộng mở trong nước để ra nước ngoài!」

Từng lời từng chữ, đều đ.â.m vào tim phổi.

Tiểu Chu vừa ra khỏi đồn cảnh sát đã ôm lấy tôi, bất bình.

「Anh ơi, mình không sai, anh cảm ơn cô ta làm gì?」

Tôi đứng yên, nhìn về hướng Lâm Vũ rời đi.

「Tiểu Chu, nếu anh lừa cậu, cậu có trách anh không? Có thể nào, trong câu chuyện này, anh mới là người tồi tệ nhất không?」

Tiểu Chu khó hiểu.

「Lừa em chuyện gì? Lừa em rằng anh không phải mối tình đầu, mà là người thứ ba đơn phương thích chồng người ta sao?」

Tôi mím môi, có chút mất mát.

Ngược lại, Tiểu Chu lên tiếng trước.

「Thật ra nếu là anh, bị lừa cũng không sao.」

Tôi nhìn cậu ấy, khẽ nói, 「Không, anh không lừa cậu.」

Câu này vừa là thật, lại vừa không phải là thật.

「Nhưng Lâm Vũ nói có một câu đúng.」

Tôi nhìn lên bầu trời, đàn chim nhạn bay qua, không để lại dấu vết. Tôi vươn tay ra, đối diện với trời cao biển rộng này.

「...Anh muốn chọn sống cuộc đời của chính mình.」

「Cho dù, là mười ngày, hay là mười năm.」

Tiểu Chu có chút gấp gáp.

「Anh ơi, chuyện anh bị bệnh phải để Tô Nham biết chứ!」

Tôi lắc đầu, 「Không còn quan trọng nữa.」

Tôi đã hoàn toàn buông bỏ Tô Nham rồi.

Giống như tôi cũng không còn hy vọng, có thể đợi được anh ấy nữa.

 

 

 

back top