KHI ĐỨA CON ĐẦU LÒNG CỦA HẮN RA ĐỜI, SINH MỆNH CỦA TÔI BƯỚC VÀO GIAI ĐOẠN ĐẾM NGƯỢC

Chương 2

Truyền nước biển xong, khi ra khỏi bệnh viện thì trời đã khuya.

Gần đến cuối năm, tuyết rơi lất phất suốt dọc đường đi.

Đường phố trống vắng, không có mấy người.

Chỉ có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên đường là vẫn mở.

Tôi hà hơi vào tay cho ấm, vì thời tiết quá lạnh, đầu lông mày gần như tự nhiên ngưng lại một lớp sương mỏng.

Bác sĩ nói, đã đến mức độ như tôi rồi thì cũng chẳng cần kiêng khem gì nữa, muốn ăn gì thì cứ ăn đi.

Bản thân tôi, cũng không có ham muốn vật chất gì lớn.

Nhưng khi đến trước cửa hàng tiện lợi, tôi mới nhận ra đã lâu rồi mình chưa ăn sô cô la, ngay cả vị ngọt cũng đã phai nhạt trong ký ức.

Trong cửa hàng tiện lợi đêm khuya không có mấy người, chỉ có một nhân viên bán hàng nam ngồi sau quầy thu ngân vừa ăn mì gói vừa gọi điện:

「Mẹ, mẹ đừng bán nhà cũ đi, nhà mình không đủ tiền đâu. Nếu mẹ bán nhà, con sẽ không kết hôn nữa, cô gái tốt đó gả cho con cũng là thiệt thòi cho người ta!」

Tôi nghe thấy đầu dây bên kia mắng chửi như s.ú.n.g liên thanh, chàng trai hai mươi mấy tuổi liên tục cầu xin tha thứ.

「Được, được, con sai rồi. Con sẽ chăm chỉ kiếm tiền, cố gắng tìm cho mẹ một cô con dâu biết đối xử tốt với mẹ không được sao?」

Tôi đã tìm được món mình muốn mua, đặt thanh sô cô la lên quầy, 「Một thanh sô cô la.」

Đối phương làm việc khá nhanh nhẹn, lập tức quét mã: 「Bảy tệ.」

Tôi gật đầu, móc mười tệ trong túi ra.

Không biết từ lúc nào, tim tôi đã âm ỉ đau, lúc này cơn đau càng dữ dội hơn.

Tôi vội vã đi ra ngoài, muốn quay về bệnh viện đối diện.

Trước mắt bỗng tối sầm, cả người mất hết sức lực.

Trước khi hôn mê, tôi nghe thấy tiếng hô hoán hốt hoảng của nhân viên bán hàng nam:

「Anh ơi, tôi còn chưa trả lại tiền thừa cho anh mà, anh ơi—」

 

 

back top