KHI ĐỨA CON ĐẦU LÒNG CỦA HẮN RA ĐỜI, SINH MỆNH CỦA TÔI BƯỚC VÀO GIAI ĐOẠN ĐẾM NGƯỢC

Chương 1

Tôi biết tin con của bạn trai mình đã ra đời khi đang truyền nước biển trong bệnh viện, qua danh sách bạn bè của Lâm Vũ.

Thật nực cười, con của Tô Nham đã được tám tháng, mà tôi, bạn trai của anh ta, lại là người biết tin sau cùng.

Trong ảnh là một cô bé đang ê a tập nói, mắt mày có hơi không giống Tô Nham, mà giống Lâm Vũ nhiều hơn.

Cũng phải thôi, con gái mà, lúc nhỏ thường giống mẹ nhiều hơn.

Tôi mở hộp thoại trò chuyện với Tô Nham.

Lần hỏi thăm nhau gần nhất đã dừng lại từ ba tháng trước.

Tôi định vào danh sách bạn bè xem gần đây anh ấy thế nào, có sống tốt không.

Nhưng danh sách bạn bè của anh ấy mãi mãi chỉ để chế độ chỉ hiển thị trong ba ngày với tôi.

Thật ra cũng không cần thiết, từ khi cùng Lâm Vũ xây dựng gia đình nhỏ của riêng mình, số lần anh ấy đăng bài đã đếm trên đầu ngón tay.

Tô Nham không muốn tôi quấy rầy cuộc sống thường ngày của anh ấy, nên tôi luôn ngoan ngoãn đợi chờ theo lời anh ấy nói.

Thực ra, tôi cũng chẳng còn nơi nào khác để đi.

Tôi gấp gọn tờ thông báo bệnh nguy kịch vừa được bệnh viện cấp, theo bản năng viết số liên lạc của Tô Nham vào mục người liên hệ khẩn cấp.

Nhưng mới viết được vài con số, tôi lại hối hận, dùng bút gạch đi, viết lại số điện thoại của em họ.

Còn một lúc nữa mới truyền hết nước biển, tôi mở giao diện liên lạc của Tô Nham, muốn gửi gì đó.

Nhưng vì cơn đau, tôi đã xóa đi viết lại suốt mười phút mới miễn cưỡng hoàn thành một dòng chữ trong hộp thoại và gửi đi:

「Chúc mừng anh nhé Tô Nham, để tôi gửi cho đứa bé một phong bao lì xì.」

Tô Nham không trả lời ngay, tôi cứ thẫn thờ ngồi trong bệnh viện.

Tô Nham rất thích trẻ con, tôi thật ra cũng vậy. Tuy tôi đã nghỉ làm, những năm qua cũng có chút tích lũy, nhưng không biết anh ấy có thích chiếc khóa trường thọ mà tôi đã tìm thầy khai quang từ mấy năm trước không.

Lẽ ra tôi muốn đích thân đến, nhưng cơ thể tôi quá yếu.

Hơn nữa, trong khung cảnh ấm áp đó, có lẽ người ta cũng chẳng muốn gặp tôi – một người thứ ba nam phá hoại gia đình.

Không biết tôi đã ngồi ngẩn ngơ một mình trong bệnh viện bao lâu, màn hình điện thoại lại sáng lên, chỉ có một tin nhắn thoại.

Rất ngắn gọn, là giọng của Tô Nham.

「Ừm, biết rồi.」

Phong bao lì xì không nhận, chỉ một câu trả lời qua loa.

Tôi rũ mắt nhìn ánh sáng phát ra từ màn hình, thẫn thờ ngẩn ngơ.

Tôi âm thầm ghi lại vào cuốn sổ tay luôn mang theo bên mình.

Đây là lần thứ hai mươi bảy trong năm nay, Tô Nham dùng cùng một giọng điệu đó để nói cùng một câu qua loa đó với tôi, trừ ba điểm.

Bây giờ, trên cuốn sổ đó là âm hai trăm bảy mươi điểm.

 

 

 

 

back top