Việc tôi là phản diện trong tiểu thuyết, tôi đã biết từ năm sáu tuổi.
Và tôi đã rút kinh nghiệm từ cốt truyện gốc, càng thêm quyết tâm, càng nỗ lực đi xa hơn trên con đường phản diện.
Tôi lợi dụng cốt truyện đã được thức tỉnh để đặt bẫy Thẩm Tư Lan hết lần này đến lần khác.
Kết quả, cuối cùng sắp sửa xử lý được anh ta thì bị tên sói con này làm hỏng chuyện!
Lần đầu tiên tôi gặp tên ranh này là chín năm trước.
Ở khu vực ba không (không cảnh sát, không quản lý, không luật pháp), ngày nào cũng có đánh nhau ẩu đả, tôi tình cờ đến đây giao dịch với đại ca giang hồ ở đó, kết quả trên đường thấy tiểu tử này bị một đám người vây đánh.
Mặc dù đối phương có lợi thế về số lượng, nhưng vẫn không chiếm được ưu thế, không còn cách nào khác, tên ranh này ra tay quá hiểm độc, chống trả một cách liều mạng, lại chuyên tấn công những chỗ chí mạng như mắt, mũi, hạ bộ.
Tôi lập tức để mắt tới hắn.
Tôi thích loại người ra tay vừa ác vừa độc lại còn liều mạng khi đánh nhau này, hắn sẽ là một thanh đao tốt.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, thanh đao này sẽ quay mũi nhọn chĩa vào tôi.
Tôi đã cứu hắn, đưa hắn về tắm rửa sạch sẽ, mới phát hiện hắn trông khá ưa nhìn.
Sau đó, hắn trở thành thanh đao dễ dùng nhất của tôi.
Mặc dù tôi biết hắn lớn lên ở nơi như Hẻm Đồng Hoa, nhưng tôi không cố ý điều tra hắn.
Vì vậy, tôi hoàn toàn không biết gì về các mối quan hệ xã hội của hắn, cũng không biết hắn quen biết chim hoàng yến của Thẩm Tư Lan.
Mối quan hệ giữa tôi và hắn rất đơn giản: tôi trả tiền, hắn làm việc, rõ ràng, dứt khoát.
Tôi cũng không nghĩ rằng, thực sự có người sẽ vì cái gọi là tình cảm mà không cần cả tiền.
Cho nên đối với hắn, tôi thực sự không có chút phòng bị nào.
Rốt cuộc, hắn trông thực sự rất thiếu tiền, và tôi là ông chủ hào phóng nhất, hắn không có lý do gì để phản bội tôi.
