KẺ THÙ CỦA PHẢN DIỆN ALPHA TRONG TIỂU THUYẾT PHÂN HÓA THÀNH ENIGMA RỒI

Chương 1

"Có bản lĩnh thì đừng chạy, tôi báo cảnh sát rồi."

Nam chính Thẩm Tư Lan yếu ớt dựa vào lòng tiểu O, đắc ý nhướng mày khiêu khích tôi.

"Báo cảnh sát?"

Nghe vậy tôi tức đến bật cười, không phải nói trong thế giới tiểu thuyết cảnh sát chỉ là đồ trang trí sao?

Tên khốn không biết võ đức!

Tôi quay đầu nhìn tên sói con đang chĩa s.ú.n.g vào đầu mình, ghé sát tai hắn: "Cả hai chúng ta đều không sạch sẽ đâu, xem ra phải ủy khuất cậu dẫn tôi cùng chạy rồi."

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững của người trước mặt, trong lòng tôi có chút bất an.

Chỉ đành tiếp tục thấp giọng uy hiếp: "Dám bỏ rơi tôi, chúng ta cùng vào tù!"

Bạch Ứng Thủy khẽ nhướng mắt, trên khuôn mặt thanh tú thoáng qua một tia chán ghét, dùng sức giật cổ áo tôi kéo ra ngoài.

Cú kéo này khiến tôi suýt chút nữa thở không ra hơi.

Tôi tức giận đến mức muốn lột da xẻ thịt hắn.

Tên sói con nuôi không quen, không có giá trị sống sót nữa.

Tôi ác ý đánh giá hắn từ phía sau, ước chừng công dụng cuối cùng của hắn.

Cái khuôn mặt này không tệ.

Hồi đó từng có phú hào muốn mua người từ tay tôi, thấy tiểu tử này đánh nhau khá dữ dội nên tôi đã không đồng ý.

Ác niệm trong lòng cuồn cuộn dâng lên, tôi nhếch môi.

Thằng ranh! Dám phản bội tôi, sau khi về lão tử sẽ chơi chán rồi bán đi!

Trên đường chạy trốn, tôi vẫn không kiểm soát được tính khí của mình, vừa cắt đuôi được cảnh sát phía sau là tôi động thủ với hắn.

Đánh cho hắn một trận tơi bời.

Đương nhiên, bản thân tôi cũng chẳng lành lặn gì.

Kết quả cuối cùng là hắn bị tôi đá đến nội tạng xuất huyết, còn tôi bị hắn đ.â.m mấy nhát sâu vào chân.

Nếu không phải tôi phản ứng nhanh thì đã thành thái giám rồi.

Giờ thì hay rồi, cả hai đều không thể đi tiếp.

Tôi và hắn nhìn nhau chằm chằm, toàn thân dơ bẩn, chật vật, không còn chút sức lực nào để đi tiếp.

Cuối cùng vẫn là hắn gọi điện thoại cho người đưa hai chúng tôi vào phòng khám nhỏ.

Đồ phiền phức!

Sau khi băng bó vết thương xong, tôi và hắn cùng được đưa đến nhà hắn.

Khốn kiếp! Tôi chưa từng thấy nơi nào vừa nhỏ vừa rách nát hơn nhà hắn!

Đến ổ chó nhà tôi còn sang trọng hơn!

Căn hộ một phòng ngủ chưa đầy bốn mươi mét vuông chất đầy đủ loại tạp vật linh tinh, ở giữa đặt một chiếc sofa nhỏ bằng cái mông.

Phía sau là giường và tủ quần áo, có ban công, trên ban công đặt một cái nồi điện nhỏ, chắc đó là nhà bếp của hắn.

Điều duy nhất đáng mừng là căn phòng có phòng tắm riêng, bằng không tôi nhất định sẽ bóp c.h.ế.t hắn!

"Cậu mẹ kiếp lén lút chơi hàng à? Tiền lão tử cho cậu đâu?"

Tôi tức giận nhìn hắn, mỗi tháng đưa cho hắn nhiều tiền công như vậy mà lại sống ở nơi này sao?

Bạch Ứng Thủy ngước mắt lên, nhìn thấy sự chán ghét trong mắt tôi cũng chẳng hề để tâm: "Không có chơi, tiền đã tiêu hết rồi, điều kiện chỉ có thế, thích thì ở, không thích thì thôi."

Khốn nạn! Cái thái độ gì đây!

"Đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn về."

Điện thoại của tôi đã bị làm hỏng trong lúc đánh nhau, mà tôi lại là người không bao giờ mang theo tiền mặt, dẫn đến việc ngay cả tiền bắt xe rời khỏi đây cũng không có.

Thấy vậy, hắn lùi lại, cất điện thoại đi, cười như không cười nhìn tôi: "Để cậu về, cậu có tha cho tôi không? Tôi không muốn c.h.ế.t trẻ, ngoan ngoãn ở đây đi."

Tôi lập tức nổi trận lôi đình, túm cổ áo hắn: "Vậy mà cậu còn dám phản bội tôi?!"

Mặc dù ánh mắt tôi hung dữ, khí thế toàn thân đều bật ra, nhưng vì vết thương ở chân nên không thể đứng dậy được, trông có vẻ mạnh miệng mà yếu thế.

"Chẳng lẽ để mặc cậu g.i.ế.c c.h.ế.t anh em của tôi?"

Ánh mắt Bạch Ứng Thủy đảo quanh khuôn mặt tôi, ghé sát lại: "Cậu hoàn toàn không cần lo lắng, tôi không phải cậu, sẽ không làm chuyện trời đất bất dung gì với cậu."

"Đương nhiên, nếu tôi thực sự làm, đó cũng là tự làm tự chịu, kẻ khơi mào là kẻ tiện."

Khốn kiếp!

Tôi nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t hắn!

Không! Giết c.h.ế.t vẫn chưa đủ!

Tôi l.i.ế.m môi, ánh mắt nguy hiểm, nhìn lướt qua khuôn mặt và thân hình hắn, tôi muốn làm cho hắn phải khóc lóc cầu xin tha thứ dưới thân tôi!

Nghĩ đến cảnh tượng tuyệt vời đó, cơn giận của tôi nguôi đi phần nào, tôi buông tay ra và ra lệnh cho hắn: "Đánh nhau đói bụng rồi, mau đi nấu cơm đi!"

Nhìn hắn ngoan ngoãn quay đầu đi tới tủ lạnh lấy đồ ăn nấu cơm, lòng tôi hoàn toàn dễ chịu.

Chỉ có dáng vẻ này mới nhìn thuận mắt.

Nhưng tôi nhanh chóng hối hận.

"Cái này mẹ kiếp là thức ăn cho lợn à?!"

Tôi phun miếng thức ăn trong miệng ra, ghét bỏ lấy nước trên bàn súc miệng.

Chưa từng ăn thứ gì dở tệ như vậy.

Ngoại trừ một chút vị muối, nó chỉ là thức ăn được luộc chín.

Bạch Ứng Thủy lạnh lùng liếc tôi một cái, giọng điệu cũng không vui: "Thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi, cậu được nuông chiều quá rồi đấy!"

Nghe vậy, tôi không khỏi trợn tròn mắt.

Đây còn là con ch.ó không có tính khí mà tôi đã nuôi sao?

"Thằng ranh nhà cậu, bấy lâu nay vẫn giả vờ trước mặt tôi à? Cái tính khí chó má này mới là bản tính của cậu phải không?"

Bạch Ứng Thủy nhếch môi, vẻ mặt càng lúc càng mất kiên nhẫn: "Chứ còn gì nữa? Nếu không vì tiền, ai mà muốn hầu hạ cậu?

"Dù sao bây giờ cũng đã làm lớn chuyện rồi, còn nhịn cậu làm gì nữa?"

Khốn kiếp!

"Cút đi! Lão tử đáng lẽ nên để đám người đó đánh c.h.ế.t cậu!"

 

 

back top