“Ông nội, con muốn hỏi ông một chuyện về quá khứ của Tống Thính Vân.”
Quý Thư Di nhìn cậu: “Nhà ta và nhà họ Tống có quen biết nhau, chuyện đó cũng lâu năm rồi, nếu con hỏi ta về chuyện mấy năm gần đây của nó, ta e là không biết.”
Quý Văn Tự: “Anh ấy nói ông nội biết.”
Quý Thư Di: “Vậy con cứ nói đi.”
“Chính là năm đó, trong đám tang bố mẹ Tống Thính Vân.” Quý Văn Tự sắp xếp lời lẽ: “Anh ấy nói với con lúc đó anh ấy bị những người họ hàng kia gây khó dễ, sau đó có một người đứng ra giúp anh ấy, ông có biết người đó là ai không?”
Quý Thư Di nhìn cậu với vẻ mặt “Rốt cuộc con đang hỏi cái gì thế”
“Con không biết sao?”
“Lúc đó con mới bao nhiêu tuổi chứ, mười sáu tuổi à? Sao con biết được?” Quý Văn Tự cảm thấy khó hiểu.
Ông nội thở dài một hơi: “Ta còn tưởng rằng con biết rõ việc mình làm.”
“Ý ông là sao ạ?” Quý Văn Tự cảm thấy mọi người xung quanh mình cứ như những người đố vui vậy.
Quý Thư Di vỗ vỗ vai cậu: “Người đó chính là con đấy!”
“Hồi đó chúng ta cũng chỉ xuất phát từ mối quan hệ từng hợp tác mà đến viếng, ta hoàn toàn không ngờ con lại đứng ra giúp thằng bé đó. Chính vì chuyện này mà sau này chúng ta mới có thêm quan hệ làm ăn với nhà họ Tống.”
“Cái kiểu của con bây giờ, lại làm ta thấy kỳ lạ. Sao con lại quên mất chuyện này?” Quý Thư Di cứ nghĩ Quý Văn Tự nhớ rõ chuyện này, nên mới dễ dàng đồng ý kết hôn vì lợi ích. Dù sao cũng là quen biết nhau từ trước.
“Con hoàn toàn không có ấn tượng gì! Con nhớ là con có đi dự đám tang ai đó, nhưng sao con không nhớ là mình đã giúp Tống Thính Vân nói chuyện? Anh ấy đẹp trai như thế, nếu con có giúp thì con nhất định phải nhớ khuôn mặt anh ấy chứ.” Quý Văn Tự lúc này tự thề thốt với chính mình, cậu không nghi ngờ trí nhớ của mình.
“Con lý luận với ta à.” Quý Thư Di dứt khoát lấy điện thoại ra, lật tìm rất lâu trong máy, cuối cùng đưa tay chìa cho Quý Văn Tự xem: “Con xem đây có phải con không?”
Đó là một bức ảnh khá mờ, nhưng vẫn nhìn rõ được người bên trong.
Nhân vật chính trong ảnh chụp quả thật là Quý Văn Tự.
Cậu đứng trước mặt một người đang quỳ trên mặt đất, khoanh tay, đối diện người không xa nói gì đó.
Vẻ mặt vô cùng hung dữ.
“Thấy rõ chưa, người này là con phải không?” Quý Thư Di quan sát vẻ mặt Quý Văn Tự.
Quý Văn Tự dường như mơ hồ nhớ lại được cảnh đó, nhưng cậu vẫn không có chút kí ức nào về khuôn mặt Tống Thính Vân.
Dù cho mấy năm nay vẻ ngoài Tống Thính Vân có thay đổi, nhưng cũng không đến mức khác biệt so với lúc anh ấy hai mươi tuổi chứ?
“Đây là con, thế Tống Thính Vân đâu?” Quý Văn Tự đưa điện thoại di động về trước mặt Quý Thư Di.
Vì thế Quý Thư Di giơ tay chỉ vào người quỳ gối phía sau Quý Văn Tự trong ảnh chụp nói: “Này không phải là nó sao?”
Đôi mắt Quý Văn Tự trực tiếp trừng lớn.
Cậu đã nghĩ Tống Thính Vân lúc đó và Tống Thính Vân bây giờ chắc chắn có sự khác biệt lớn, nhưng không ngờ lại thay đổi khủng khiếp đến vậy.
Tống Thính Vân trong ảnh mặc bộ âu phục ngay ngắn, tóc khá dài, đeo một cặp kính đen dày cộp, mái tóc rủ xuống che khuất đôi mắt. Cả khuôn mặt chỉ có phần từ mắt trở xuống là lộ ra, khí chất cũng chẳng tốt đẹp gì.
Gầy gò và nhỏ bé, trông rất yếu ớt. Quý Văn Tự dù thế nào cũng không thể tưởng tượng hai người là một.
“Ông nói đây là Tống Thính Vân ư?” Quý Văn Tự hỏi lại với vẻ không tin nổi.
“Con cảm thấy ông già như ta lúc này còn lừa con sao?” Quý Thư Di cầm lại điện thoại di động.
Nghĩ đến người trong ảnh đeo cặp kính đen dày cộp kia, Quý Văn Tự lập tức nhớ đến những chiếc kính mình từng thấy trong ngăn kéo phòng Tống Thính Vân.
Ở vị trí gần nhất, quả thật có một cặp kính kiểu dáng như thế.
“Hóa ra là anh ấy!” Toàn bộ ký ức quá khứ của Quý Văn Tự ùa về.
Cậu quả thật có đứng ra giúp người khác, chỉ là cậu hoàn toàn không nhớ người đó là ai. Giờ nghĩ lại, lúc đó cậu đi là nhà một người họ Tống.
“Hóa là tôi, thì ra là tôi!” Giọng Quý Văn Tự càng lúc càng kích động, cũng càng lúc càng phấn khởi, cậu bật dậy khỏi ghế sofa.
“Cảm ơn ông nội, bây giờ con hoàn toàn hiểu rồi.” Quý Văn Tự nghĩ tới lời Tống Thính Vân nói cho cậu nghe tối hôm qua.
Tống Thính Vân nói người anh ấy thích là người đã giúp đỡ mình trong đám tang năm đó.
Mà cậu chính là người ấy.
Khó trách Tống Thính Vân nói cậu không cần theo đuổi anh, hóa ra không phải bởi vì anh sẽ không thích mình, mà là bởi vì anh vốn dĩ đã thích mình rồi!
Quý Văn Tự nghĩ đến đây, cả người thiếu chút nữa nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Cậu không thể ở yên đây dù chỉ một khắc, chỉ muốn vội vàng về nhà tìm Tống Thính Vân.
Vì thế cậu cuống quýt cáo biệt Quý Thư Di: “Ông nội tạm biệt! Lần sau con sẽ dẫn Thính Vân cùng nhau trở về thăm ông, cảm ơn ông đã nói cho con những điều này!”
Cậu chạy đến cửa ra vào thay giày, rồi nhận lấy chìa khóa xe từ tay quản gia, tự mình lái xe ra khỏi gara, rồi rời khỏi nơi này.
Hiện tại Quý Văn Tự cực kỳ phấn khởi.
Cậu trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Hóa ra Tống Thính Vân thích mình!
Vậy nên ngay từ lúc đầu họ kết hôn, Tống Thính Vân đã thích mình rồi.
Khó trách Tống Thính Vân lại đồng ý kết hôn với mình.
Đó là bởi vì anh ấy thích cậu!
Đúng!! Tống Thính Vân thích cậu!!
Quý Văn Tự không nghĩ tới mình thế mà là tên ngốc ngốc nhất.
Lúc này cậu tha thiết muốn chạy về nhà để bày tỏ lòng mình với Tống Thính Vân.
Lòng cậu chắc là trời cũng biết, đoạn đường từ nhà cũ về gần như đèn xanh suốt, trên đường thậm chí không có xe cộ. Cậu nhấn ga và rất nhanh đã về đến nhà.
“Tống Thính Vân, Tống Thính Vân!! Thính Vân!” Mở cửa vào nhà, cậu vẫn đứng ngay ở cửa ra vào không ngừng gọi tên Tống Thính Vân, thậm chí không kịp thay giày, cứ thế bước bịch bịch lên cầu thang.
Cùng lúc đó trong thư phòng.
Tống Thính Vân đang bình tĩnh chờ cậu tới tìm mình.
