Quý Văn Tự thầm nghĩ, không nói thì thôi, ngày mai cậu sẽ về nhà một chuyến hỏi ông nội.
Nhưng chuyện đó tạm gác đến ngày mai, hiện tại cậu chỉ muốn xác định một điều.
Thấy Tống Thính Vân chịu khó nói chuyện tử tế với mình, cậu mới cất lời: “Anh có thể đừng giận tôi nữa được không?”
“Tôi hiểu là tính khí tôi bốc đồng, ông nội tôi toàn mắng tôi tính xấu, ở bên bạn bè thì họ cũng nhường nhịn tôi nhiều.” Quý Văn Tự nói với giọng buồn thiu.
Cậu nói tiếp: “Thế nên nhiều khi tôi không biết mình đã làm sai chuyện gì, vì sau khi tôi làm sai thì họ đều theo thói quen nhường nhịn tôi.”
“Đối với những hành vi đó của anh tôi rất xin lỗi, nhưng tôi thật sự là vô tình.”
Tống Thính Vân hơi kinh ngạc nhìn cậu, anh không nghĩ tới Quý Văn Tự lại nói ra những lời chân thật đến vậy.
Nhưng căn bản anh cũng không giận Quý Văn Tự, nói cho cùng cũng chỉ là đang dạy cậu cách đối nhân xử thế.
Giờ cậu đã nói nhiều lời như thế, Tống Thính Vân thấy mình mà còn giận dỗi nữa thì quá làm khó người ta.
Vì thế anh gật đầu nói: “Tôi không có giận.”
Quý Văn Tự lại vội vàng hỏi: “Vậy tôi vẫn được thích anh chứ? Tôi vẫn được theo đuổi anh chứ?”
Tống Thính Vân đẩy gọng kính một chút, hỏi: “Cậu có còn nhớ nội dung hợp đồng của chúng ta không?”
Quý Văn Tự đương nhiên nhớ rõ, nhưng cậu cũng không muốn thừa nhận.
Biết trước có tình cảnh này, bất luận thế nào cậu cũng sẽ không đời nào đưa ra nhiều điều khoản như vậy.
Dĩ nhiên, hối hận thì chẳng ích gì.
“Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi đâu có cách nào kìm chế được tình cảm của mình, trên đời này căn bản chẳng ai kìm chế được cái cảm xúc này!” Quý Văn Tự trông có vẻ hơi đâu khổ.
“Có.”
“Có gì?” Câu nói đột ngột của Tống Thính Vân khiến Quý Văn Tự đứng hình.
Tống Thính Vân cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói những chuyện này để sau hãy bàn.
“Vậy anh đồng ý để tôi theo đuổi anh không?” Quý Văn Tự nhanh chóng đuổi theo hỏi.
Tống Thính Vân đứng tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu không cần theo đuổi tôi.”
“Là bởi vì trong lòng anh có người khác, cho nên dù như thế nào cũng sẽ không thích tôi sao?” Quý Văn Tự cảm giác trái tim mình đang vỡ thành từng mảnh.
Tống Thính Vân nhất thời cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Nếu cậu muốn biết người tôi thích trong lòng là ai, cậu cứ về hỏi ông nội cậu đi.”
Quý Văn Tự chắc chắn sẽ về, không những thế, cậu còn sẽ tìm hiểu người đó cho rõ ràng. Cậu muốn biết người này rốt cuộc có gì đáng để Tống Thính Vân thích.
“Tôi nhất định sẽ về.”
Nhìn vẻ mặt kiên nghị của cậu, Tống Thính Vân cười khẽ một tiếng, xoay người về phòng.
Lúc này, Quý Văn Tự cũng chẳng khác gì một chú chó nhỏ bị Tống Thính Vân bỏ rơi.
Cậu đi đến cửa cầu thang, nhìn Tiểu Phúc đang nằm rạp bên cạnh vẻ mặt buồn hiu, thế là cúi người ôm nó lên, nói: “Tao tiêu đời rồi.”
Vì sao tiêu đời?
Bởi vì cậu yêu một người có lẽ sẽ chẳng bao giờ yêu lại mình.
Nhưng tính cách cậu sẽ không cho phép cậu dừng lại ở đây.
Cậu nhất định sẽ tìm cách làm Tống Thính Vân yêu mình.
Rốt cuộc Tống Thính Vân chỉ nói không cần theo đuổi, chứ chưa nói không được theo đuổi.
Nhưng đột nhiên cậu lại nghĩ tới chuyện hợp đồng.
Nội dung bên trong hợp đồng, giờ cậu vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Trước đây Tống Thính Vân cũng thỉnh thoảng nhắc đến chuyện ly hôn, lỡ sau này họ ly hôn thật thì phải làm sao?
Ôm tâm lý lo được lo mất này, cậu thấp thỏm suốt đêm. Sáng sớm hôm sau, cậu thức dậy, làm bữa sáng cho Tống Thính Vân xong thì lái xe về nhà cũ.
Bởi vì tối hôm qua đã nói trước với ông nội mình sẽ về, cho nên hôm nay Quý Thư Di cũng không cùng bạn bè đi câu cá.
Ông ở biệt thự đợi Quý Văn Tự.
Quý Thư Di vốn dĩ cho rằng Quý Văn Tự sẽ cùng Tống Thính Vân về, không ngờ cửa xe mở ra chỉ thấy một mình Quý Văn Tự bước xuống.
Ông chậm rãi đi đến trước mặt Quý Văn Tự hỏi: “Sao chỉ có một mình con về thế, chẳng lẽ cãi nhau với Thính Vân sao?”
Quý Văn Tự nhanh chóng phủ nhận, nói mình sao có thể cãi nhau với Tống Thính Vân được.
Cậu đến đây là để hỏi một chuyện xưa cũ về Tống Thính Vân.
Quý Thư Di cũng không nói thêm gì, quay người đi vào trong biệt thự, vừa đi vừa nói: “Vào trong rồi hỏi.”
Quý Văn Tự ném chìa khóa xe cho quản gia, sau đó đi theo ông nội đi vào bên trong biệt thự.
Quý Thư Di không ở cùng bố mẹ Quý Văn Tự.
Trong căn nhà cũ to lớn chỉ ở một mình ông, cùng mấy người hầu bên cạnh.
Ngồi xuống ghế sofa, Quý Thư Di ra hiệu cho cô giúp việc đi pha hai tách trà.
Quý Văn Tự không đi thẳng vào vấn đề ngay, trước tiên quan tâm đến sức khỏe của Quý Thư Di.
“Ông nội, dạo này sức khỏe ông thế nào?”
Quý Thư Di uống một ngụm trà, giọng khoáng đạt nói: “Khá tốt, con đừng lo cho ta.”
“Ngược lại là con, tối qua trễ thế mới nhắn tin bảo sẽ về, hôm nay về lại không đi cùng Thính Vân, hai đứa xảy ra chuyện gì sao?” Quý Thư Di rốt cuộc cũng là người giàu kinh nghiệm, như thể chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu mọi chuyện.
Quý Văn Tự cũng nâng tách trà lên uống một ngụm, rồi mới nói: “Không cãi nhau, chỉ là cảm thấy vô cớ có chút xa cách.”
“Hai đứa vốn là kết hôn vì lợi ích, mới kết hôn chưa được bao lâu, hơi chút xa cách cũng bình thường, sau này từ từ gỡ là được.” Quý Thư Di nhẫn nại nói.
Quý Văn Tự thật ra cũng không muốn hỏi chuyện cũ của Tống Thính Vân.
Cậu sợ mình thật sự không bằng người kia.
Rốt cuộc đó là người mà Tống Thính Vân ưu tú như thế cũng phải lòng mà.
Nhưng trong lòng cậu cứ khó chịu mãi.
Cứ như thể phải biết là ai thì mới buông xuống được.
