HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 50: Tình Cảm Tăng

Đèn đường khu phố đột nhiên tắt, phía chân trời loang ra một mảng trắng nhàn nhạt như bụng cá, gió sớm hiu hiu, nắng mai bò lên trên cửa sổ.

9 giờ sáng.

Cửa phòng ngủ bị gõ vang thật mạnh, kèm theo giọng Quý Văn Tự: “Tống Thính Vân, Tống Thính Vân.”

“Tống Thính Vân.” Sau khi gọi vài tiếng, lại là tiếng đập cửa liên tiếp.

Người trên giường cuối cùng bị đánh thức, anh khó khăn nhấc mí mắt nặng trĩu, chậm rãi sờ điện thoại đầu giường nhìn, hôm nay thứ Bảy, hiện tại mới 9 giờ sáng.

Anh hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua.

Chỉ có một bụng lửa giận vì bị Quý Văn Tự quấy rầy giấc ngủ.

Anh vén chăn xuống giường, mang dép lê đi thẳng đến mở cửa phòng.

Quý Văn Tự ăn mặc chỉnh tề, kiểu tóc cũng hơi chải chuốt một chút, trông giống như sắp ra ngoài.

Tống Thính Vân ban đầu là vẻ mặt giận dữ.

Điểm này Quý Văn Tự liếc mắt một cái liền nhận ra, nhưng ngay sau đó sự giận dữ trên mặt Tống Thính Vân liền tiêu tán.

Xem vẻ mặt thì hẳn là nhớ ra điều gì đó.

Cuối cùng ánh mắt trở nên không được tự nhiên, thậm chí hình như còn có một chút áy náy ở bên trong.

Quý Văn Tự chống tay lên eo, nâng cằm lên: “Chuyện tối hôm qua tôi tạm thời không so đo với anh.”

Tống Thính Vân nhíu mày, thật là cái hay không nói, nói cái dở, anh hiện tại chính là vì ký ức tối hôm qua không ngừng rót vào trong đầu mà cảm thấy bực bội.

“Ừm, cậu có chuyện gì sao?”

Quý Văn Tự giơ ngón cái chỉ về phía sau, nói: “Anh mau đi thay quần áo đi.”

Sắc mặt Tống Thính Vân hoang mang: “Sao vậy?”

Quý Văn Tự biết cậu không nhớ lại chuyện này một cách hoàn chỉnh, vì thế chu đáo nhắc nhở: “Cửa hàng thú cưng vừa mới gọi điện thoại, nói chó nhỏ không có vấn đề gì nghiêm trọng, chúng ta bây giờ có thể đón nó về nhà.”

Tống Thính Vân:?

Đây là lần đầu tiên Quý Văn Tự thấy Tống Thính Vân đứng hình, tuy rằng rất nhanh đã khôi phục trí nhớ, nhưng ngay sau đó trên mặt anh hiện lên vẻ mặt suy sụp.

Điều này khiến Quý Văn Tự cảm thấy khoảng cách giữa họ được kéo lại gần hơn.

“Đi rửa mặt đánh răng đi, bữa sáng đã làm xong rồi, ăn cơm xong chúng ta đến cửa hàng thú cưng.” Quý Văn Tự vẫn quyết định cho anh một chút thời gian thở dốc, dù sao chuyện gì cũng cần một quá trình tiếp thu, huống chi lại là Tống Thính Vân.

Cậu xoay người đi xuống lầu đến phòng khách.

Ở bên cạnh ban công tháo dỡ bưu phẩm chuyển phát nhanh vừa đến sáng nay.

Tống Thính Vân xuống lầu, chuyển phát nhanh của cậu đã được gỡ xong, thậm chí còn lắp ráp gần như hoàn chỉnh.

Đó là bộ dụng cụ thú cưng hoàn chỉnh.

Nhưng anh vẫn không muốn chấp nhận chuyện này, cho nên biết rõ cố hỏi: “Những thứ này là cái gì?”

“!” Quý Văn Tự ngồi trên thảm bị giọng anh đột nhiên vang lên làm giật mình, “Anh đi đứng mang theo chút tiếng động đi chứ.”

Tiếp theo cậu mới trả lời: “Đồ chơi, ổ chó, bát ăn của chó nhỏ đấy, lát nữa thức ăn cho chó cũng sẽ giao đến.”

Vẻ mặt Quý Văn Tự rõ ràng là nghiêm túc.

Tống Thính Vân xoay người đi lại bàn ăn, ngồi xuống bưng ly sữa bò Quý Văn Tự đã hâm nóng uống một ngụm.

Sau khi bữa sáng kết thúc, hai người cùng đến cửa hàng thú cưng đón chó nhỏ về nhà.

Tống Thính Vân kiên trì không ôm nó, Quý Văn Tự lại phải phụ trách lái xe, vì thế đành phải tạm thời nhốt chó nhỏ vào lồng, đặt ở ghế sau xe.

Quý Văn Tự thấy anh mặt đen thui, vì thế cười trêu chọc: “Tối hôm qua nó vừa dơ vừa hôi, anh còn ôm được, hôm nay tắm rửa thơm tho rồi, sao anh lại không chịu ôm nữa.”

Tống Thính Vân lạnh mặt: “Câm miệng.”

Quý Văn Tự nhún vai: “Nếu đã nhặt về nhà, vậy tôi nuôi đó, nhà lớn như vậy, còn không thể nuôi một con ch.ó nhỏ sao? Anh nói đúng không?”

Tống Thính Vân mím môi, cũng không muốn nói chuyện.

Chó nhỏ là một con ch.ó Golden Retriever, lông rửa sạch sẽ trở nên rất mềm mại, nhìn rất đáng yêu, còn đặc biệt thân người, Quý Văn Tự vừa thấy đã thích không chịu được.

Quý Văn Tự tiếp tục nói: “Tối hôm qua nó thiếu chút nữa đã ch.ết rồi, anh chính là ân nhân cứu mạng của nó, hay là bây giờ anh đặt cho nó một cái tên dễ nuôi đi?!”

Tống Thính Vân: “Không cần.”

Đã dùng vẻ mặt và ngữ điệu để cự tuyệt con ch.ó nhỏ này, con ch.ó nhỏ vốn dĩ đang vui vẻ lè lưỡi trong lồng nghe được những lời này, chậm rãi cụp lỗ tai xuống, bò nằm yên không nhúc nhích mà nhìn Tống Thính Vân.

Quý Văn Tự nhân lúc chờ đèn đỏ quay đầu lại nhìn thoáng qua, tiếp theo nói: “Anh xem anh đi, chính là cái thái độ lạnh nhạt này của anh, nên nó không vui rồi.”

Tống Thính Vân tiếp tục trầm mặc.

Cái việc anh không ngừng làm trò ngu ngốc tối qua thật sự quá tệ, con ch.ó nhỏ này đơn giản là con vật xuất hiện vì sự ngu xuẩn của anh, luôn luôn nhắc nhở anh về những chuyện ngu ngốc đã phạm phải.

Hơn nữa trước đây người cảnh cáo không cho nuôi chó là anh, tối qua người cố chấp muốn nuôi chó nhỏ cũng là anh, Tống Thính Vân căn bản không muốn chấp nhận.

Quý Văn Tự làm sao mà biết trong lòng anh nghĩ những điều này, cậu ngân nga hai câu hát rồi nói: “Vậy để tôi đặt tên nhé!”

“Phú Quý Nhi? Thế nào? Dễ nuôi đúng không?” Vẻ mặt Quý Văn Tự giống như không phải nói đùa, cậu là thật lòng vì cái tên mình đặt cho chó nhỏ này mà đắc ý.

Tống Thính Vân lập tức bị sặc ho khan một tiếng, tiếp theo cười nhạt, mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh nói: “Ừm? Tiểu Phúc? Được, tên khá hay.”

Quý Văn Tự nhanh chóng nói: “Không phải không phải, là gọi Phú Quý Nhi!”

Tống Thính Vân giả vờ không nghe thấy: “Ừm, là Tiểu Phúc.”

Tiếp theo anh lại lạnh lùng nói: “Lái xe cho tốt đi.”

Quý Văn Tự thấy thái độ anh kiên quyết lại lạnh nhạt, liền biết cái tên mình đặt chắc chắn bị loại. thế nhưng, cậu để ý tên con ch.ó như thế, có lẽ cũng gián tiếp chứng minh rằng anh vẫn để tâm đến con ch.ó nhỏ này, đúng không?

Về đến nhà, trước cửa nhà lại có thêm mấy món đồ chơi và vật dụng thú cưng mua cho chó nhỏ.

Tống Thính Vân mở cửa đi vào.

Quý Văn Tự trước đem Tiểu Phúc thả ra, để nó làm quen với ổ chó của mình, sau đó mới chạy tới cạnh cửa đem tất cả đồ vật chuyển vào, tiếp theo ngồi ở trước cửa sổ ban công bắt đầu tháo gỡ gói hàng.

Tiểu Phúc rất thân người, cũng không sợ người lạ, ở bên cạnh Quý Văn Tự chạy vài vòng, rồi nó lại chạy tới bên chân Tống Thính Vân.

Tống Thính Vân lặng lẽ nhấc chân lên đặt ở trên ghế sofa.

Trên mặt viết rõ hai từ “cự tuyệt”.

Quý Văn Tự tặc lưỡi hai tiếng gọi tiểu Phúc về bên mình, sau đó ôm nó đặt vào ổ chó nhỏ thử một chút, kích cỡ vừa vặn.

“Không hổ là chó nhỏ anh kiên trì muốn nuôi, thật là đáng yêu thông minh quá.” Quý Văn Tự xoa đầu chó nhỏ nói.

Tống Thính Vân mặt mộc: “Cho đi.”

“Hả? Nó? Anh muốn đem nó cho đi sao?” Quý Văn Tự không hiểu, tối hôm qua anh thích chó nhỏ là thật, nhưng hiện tại đối với nó lạnh nhạt cũng là thật.

Vì sao chỉ trong một đêm lại có thể thay đổi thái như thế?

 

 

 

back top