Cũng may Tống Thính Vân uống rượu xong không quậy phá, không đến mức phải dỗ ngon dỗ ngọt mới có thể đưa được người vào trong xe.
Quý Văn Tự cúi người giúp anh thắt dây an toàn, sau đó lái xe hướng về nhà.
Tống Thính Vân mở toan cửa sổ, gió lạnh xoay vòng trong xe, rồi chui vào khe hở quần áo, khiến Quý Văn Tự run rẩy, anh đóng cửa sổ lại: “Tống Thính Vân, anh làm trò điên rồi gì thế?”
“Tôi mắc nợ anh thật đó.” Quý Văn Tự lải nhải: “Tôi mới đi công tác về liền đến đón anh, sao anh không đến đón tôi về nhà?”
“Tống Thính Vân, tôi nói thật, quen biết tôi thật sự là phúc của anh đó.”
“Cho nên sau này ly hôn không cho phép đoạn tuyệt quan hệ với tôi, ít nhất có thể làm bạn chứ, đúng không?”
“Tống Thính Vân, anh có đang nghe không?”
Tống Thính Vân nhìn trần xe, cảm giác bên cạnh giống như có một Đường Tăng, cứ luôn lải nhải không ngừng niệm kinh, đầu anh sắp nổ tung rồi.
Vì thế ngay trước mặt Quý Văn Tự, anh chậm rãi giơ tay lên bịt kín hai lỗ tai mình.
Quý Văn Tự bị chọc tức, cậu gân cổ lên giận dữ nói: “Tống Thính Vân! Anh dám chọc giận tôi!”
Tống Thính Vân lặng lẽ quay đầu đi, đặt tầm mắt ra ngoài xe.
“Tống Thính Vân tôi sẽ không tha thứ cho anh, anh biết anh làm tổn thương lòng tôi đến mức nào không?”
Ồn ào quá. Cho dù bịt kín lỗ tai cũng vẫn ồn ào. Ồn ào đến mức anh không còn say rượu nữa.
Anh hoang mang suy nghĩ, Quý Văn Tự thật sự không biết cách nào để im lặng sao?
Đang nghĩ xem phải dùng biện pháp gì để Quý Văn Tự câm miệng, thì một vật ngoài xe ven đường đột nhiên hấp dẫn đi sự chú ý của anh.
Anh một lần nữa mở cửa sổ xe: “Dừng xe.”
“Làm gì?” Quý Văn Tự cảnh giác.
Tống Thính Vân thò nửa cái đầu ra ngoài: “Dừng xe...”
Quý Văn Tự nhanh chóng lái xe vào ven đường đạp phanh, xe vừa mới dừng, Tống Thính Vân liền mở cửa xuống xe.
Quý Văn Tự cũng nhanh chóng xuống xe đuổi theo: “Tống Thính Vân anh muốn làm gì?”
Đi vòng qua phía sau xe thì thấy Tống Thính Vân ngồi xổm ở ven đường, lặng lẽ nhìn con ch.ó nhỏ cuộn tròn dưới đèn đường.
Phẩm tướng cụ thể đã không nhìn rõ, lông bết rất nặng, dơ bẩn, nhỏ tí, cuộn tròn dưới đèn đường. Thành phố Bắc Kinh đã bắt đầu mùa đông, con ch.ó nhỏ này bị lạnh run bần bật, nếu tối nay không ai cứu nó, e rằng sẽ bị c.h.ế.t cóng..
Quý Văn Tự khoanh tay, trên cao nhìn xuống nhìn một người một chó: “Sao, anh muốn cứu nó sao?”
Tống Thính Vân thấp giọng nói: “Nhặt về nhà đi, tôi muốn nuôi một con ch.ó nhỏ, một con ch.ó nhỏ thuộc về tôi.”
Quý Văn Tự ồ một tiếng: “Trước đây anh không phải ra lệnh cấm tôi nuôi chó sao? Bây giờ là ý gì?”
Cậu đoán Tống Thính Vân muốn cứu con ch.ó nhỏ này, nhưng không nghĩ tới anh còn muốn nuôi nó.
“Tôi muốn nuôi nó.” Tống Thính Vân nói.
Quý Văn Tự lấy điện thoại ra bấm ghi hình: “Anh nghiêm túc chứ?”
Dù sao bây giờ Tống Thính Vân uống say người không tỉnh táo, rất dễ dàng đưa ra quyết định sai lầm, công việc cần lưu lại bằng chứng, lúc này cũng cần lưu lại bằng chứng.
Tống Thính Vân gật đầu: “Tôi muốn nuôi nó.”
Quý Văn Tự sảng khoái đồng ý: “OK , nuôi!”
Cậu từ cốp xe lấy ra một cái khăn lông, bọc con ch.ó nhỏ lại để Tống Thính Vân ôm lấy, sau đó cậu định vị bệnh viện thú cưng gần nhất, lái xe mang nó đi bệnh viện thú cưng.
Lòng vòng mãi.
Hai người về đến nhà đã là rạng sáng.
Con chó nhỏ được đặt ở bệnh viện thú cưng chăm sóc, về đến nhà chỉ có hai người họ.
Tuân theo nguyên tắc đã làm người tốt thì làm cho trót, Quý Văn Tự cõng người lên lầu đưa vào phòng.
Sau đó, cậu tự tay giúp Tống Thính Vân cởi áo khoác, lại tìm một bộ đồ ngủ đưa cho anh: “Thay quần áo đi, tự mình làm được không?”
Tống Thính Vân ngã xuống giường, dùng hành động từ chối chuyện thay quần áo này.
“Được rồi, vậy anh cứ mặc quần áo ngủ đi.” Quý Văn Tự không muốn giúp Tống Thính Vân thay quần áo, nếu không lỡ mai người ta tỉnh lại không chừng còn mắng cậu nói chiếm tiện nghi nữa.
Quý Văn Tự xoay người đi về phía cửa, chân trước vừa đến cạnh cửa, vẫn dừng lại.
“Tôi thật sự là thiếu nợ anh mà.” Cậu đi trở lại mép giường giúp Tống Thính Vân cởi cúc áo sơ mi, Tống Thính Vân cũng không ầm ĩ, hoàn toàn là trạng thái ngây thơ mơ màng sau khi say rượu.
Không quậy phá quả là tổ tông phù hộ. Quý Văn Tự thầm nghĩ trong lòng.
Dáng người Tống Thính Vân khác với những người tập thể hình, vòng eo không có mỡ thừa, nhưng cơ bụng cũng không săn chắc, đường cong eo thì lại cực kỳ đẹp mắt, xương sống cũng thẳng rất đẹp.
Quý Văn Tự cảm thấy mình như vậy thật kỳ quái.
Cậu lặng lẽ dời đi ánh mắt đánh giá, ba lần bảy lượt giúp anh mặc áo trên và quần, sau đó cúi người tiến lên giúp anh cài cúc áo.
Tống Thính Vân nghiêng đầu nhìn cậu: “Quý Văn Tự, cậu vì sao lại ở đây?”
Quý Văn Tự cười lạnh: “Ha ha, anh nói tôi làm sao ở đây?”
Tống Thính Vân chậm rãi giơ tay, đặt tay lên đỉnh đầu cậu, tiếp tục nói: “Cậu rất tuyệt.”
Quý Văn Tự: “Tôi biết tôi rất tuyệt rồi, nhưng anh đừng tưởng rằng xoa đầu là có thể xóa bỏ phần thưởng, tôi nói chuyện nghiêm túc đấy.”
“Với lại hôm nay tôi vừa xuống máy bay liền đến đón anh về nhà, còn giúp anh thay quần áo, hầu hạ anh, người đàn ông tốt như tôi, anh thật sự là đốt đèn lồng cũng tìm không thấy đâu, anh biết không?”
“Dù sao ân tình hôm nay anh nhất định phải nhớ kỹ đó.”
“Sau này anh không được đánh đầu tôi nữa.”
...
Ồn ào quá. Đường Tăng sao lại bắt đầu niệm kinh rồi.
Tống Thính Vân cảm thấy mình không chịu nổi Đường Tăng niệm kinh, đầu anh ngả về phía trước liền hôn mê.
Trong khoảnh khắc cảm giác mềm mại mát lạnh truyền đến ở môi.
Quý Văn Tự vừa vặn giúp Tống Thính Vân cài xong cúc áo cuối cùng của bộ đồ ngủ.
Quý Văn Tự ôm lấy người ngã vào trong n.g.ự.c mình, cậu biết rõ cảm giác vừa rồi rốt cuộc là cái gì.
Lẽ ra cậu nên cảm thấy ghê tởm ngay lập tức phải không?
Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cậu.
Bị một người đàn ông say rượu cướp đi.
Nhưng cậu lại không tức giận, thậm chí...
Quý Văn Tự ôm kín trái tim, thậm chí tim đập còn nhanh hơn.
Không đúng, đây là giận giữ phải không?!
Quý Văn Tự đỡ Tống Thính Vân lên giường, đắp chăn chỉnh tề xong chỉ vào anh nói: “Tống Thính Vân, anh tỉnh lại tốt nhất phải nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi, tôi nhất định phải bắt anh làm đàn em cho tôi một trăm ngày!!”
