HÔN NHÂN CẤP ALPHA MANG ĐẾN NHỮNG GÌ ?

Chap 33

Chương 33: Đêm Không Ngủ

Hình Xuyên đứng ở cửa, không hề tránh ra mà rũ mắt hỏi: “Sao lại về trễ như vậy?”

Bùi Ngôn giơ cổ tay nhìn đồng hồ, xác nhận hiện tại là 5 giờ rưỡi chiều, giờ tan tầm làm việc tiêu chuẩn, liền ngẩng mặt lên thản nhiên nói: “Không có khuya, vẫn còn rất sớm.”

“Bùi Ngôn.” Hình Xuyên trầm giọng gọi tên hắn một tiếng. Chưa kịp nói thêm gì, Bùi Ngôn liền nhanh chóng thẳng lưng lên.

“Xin lỗi, bị một chút chuyện làm chậm trễ, không phải cố ý.” Bùi Ngôn thay đổi thái độ thất thần, đưa tay kéo ống tay áo Hình Xuyên: “Trước cho tôi vào đi đã.”

Hình Xuyên vẫn không động đậy. Bùi Ngôn liền cười: “Cậu tính toán tối nay bắt tôi ngủ ngoài đường sao?”

Mu bàn tay Bùi Ngôn do tư thế rũ xuống nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Hình Xuyên. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, tay hắn vẫn lạnh cóng.

Hình Xuyên không chống cự được bao lâu, hướng sang bên làm lối đi. Bùi Ngôn có thể là ở bên cậu ấy lâu rồi, học được điểm xấu của cậu ấy, cười hì hì bước vào cửa: “Cảm ơn.”

Hình Xuyên nhìn cái người xấu tính này, bất đắc dĩ, bảo hắn trước hết cởi áo khoác ngoài ra, đi thay một bộ quần áo khác.

Bùi Ngôn trong tình huống làm sai chuyện liền sẽ trở nên nghe lời hơn nhiều. Hắn ngoan ngoãn cởi áo khoác, treo trên giá áo, sau đó xoay người vào phòng ngủ.

Hình Xuyên thấy bóng dáng Bùi Ngôn biến mất phía sau cánh cửa phòng ngủ, đi đến bên cạnh giá áo, kéo áo khoác xuống ngửi ngửi.

Từ cánh tay bên trái đến vị trí eo sườn, đều có một mùi pheromone Omega rất nồng. Mùi quả lê ngọt thanh nhàn nhạt pha lẫn chút cay đắng quấn quanh vào thớ vải quần áo, lâu ngày không tan đi được.

Hình Xuyên cầm quần áo lấy từ giá áo xuống, đi đến ban công, nhét vào máy giặt, cho thêm gần nửa túi nước giặt quần áo vào rồi đóng cửa máy giặt lại.

Bùi Ngôn tắm qua loa xong, thay áo ngủ đi ra. Ở phòng khách, hắn nghe thấy tiếng nước trong phòng bếp lúc ngắt lúc liên tục. Hình Xuyên đang đeo tạp dề rửa rau trong bếp. Vai lưng cậu ấy rộng lớn, thân hình cao to, khiến chiếc bàn bếp trong tay cậu ấy trông như đồ chơi nhà bếp của con nít.

Bùi Ngôn đi đến cửa phòng bếp, nhìn Hình Xuyên xắn ống tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay cơ bắp săn chắc, trong tay đang cầm bó xà lách đã rửa sạch bỏ vào rổ ráo nước.

“Không cần phiền phức, lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn,” Bùi Ngôn dựa vào cửa nói: “Tôi mời khách.”

Hình Xuyên quay đầu nhìn hắn một cái, không hề gợn sóng mà quay đầu lại: “Cậu muốn ra ngoài ăn thì tự mình đi đi.”

Bùi Ngôn hiếm khi bị từ chối thẳng thừng, ý thức được Hình Xuyên không có bị dỗ dành tốt, hắn lập tức đi vào phòng bếp, đứng bên cạnh Hình Xuyên hỏi: “Làm sao vậy?”

Hình Xuyên không lên tiếng, chỉ chuyên tâm lặp đi lặp lại việc rửa cà chua bi trong chậu.

Bùi Ngôn ngây ngốc đứng vài phút, Hình Xuyên rửa xong hết các món rau củ, hắn vẫn không nghĩ ra câu tiếp theo nên nói thế nào, chỉ có thể lùi lại một chút, tránh gây trở ngại cho Hình Xuyên.

Hắn thật sự không có kinh nghiệm về phương diện này. Bùi Ngôn rối bời, nhìn bóng dáng Hình Xuyên đang bận rộn, mãi mới nói ra được một câu: “Cậu nấu ăn, rất ngon.”

Hình Xuyên trong lúc xào thức ăn “Ừm” một tiếng, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Bùi Ngôn trực giác mình giống như một tên ngốc, đành phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đi đến cạnh tủ lạnh, mở tủ lạnh lấy ra một lon bia lạnh.

Hình Xuyên lại giống như có mắt sau lưng: “Không thể uống lạnh, đặt lại vào đi.”

Động tác đóng cửa tủ lạnh của Bùi Ngôn khựng lại, “À” một tiếng. Hình Xuyên lại không để ý đến hắn nữa, hắn chỉ có thể xấu hổ đặt lon bia trở về, bước ra khỏi phòng bếp như một cây gỗ cứng ngắc.

Hắn cũng không thật sự muốn uống bia lạnh, chỉ là muốn tìm cho mình một việc gì đó để làm, xua tan chút xấu hổ vì bị người ta phớt lờ và từ chối. Nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại khiến mình càng thêm xấu hổ.

Bùi Ngôn ngồi vào bàn ăn, mỗi khi gặp phải tình huống này, hắn chỉ có một người bạn có thể xin giúp đỡ.

“Làm người ta không vui thì phải dỗ thế nào?” Bùi Ngôn lén lút gửi tin nhắn cho Trần Chí.

Không ngờ Trần Chí gọi điện thoại trực tiếp lại. Chuông điện thoại vừa vang lên, Bùi Ngôn kinh hồn bạt vía vội vàng cúp máy. Trần Chí lại dai dẳng, gọi liền ba cuộc, Bùi Ngôn lần lượt đều cắt đứt.

“Bùi Ngôn, nghe điện thoại!”

“Nghe điện thoại cho tôi!”

Bùi Ngôn nhìn tin nhắn không ngừng nhảy ra trên điện thoại, cảm thấy vô cùng đau đầu. Hắn hình như không những chưa giải quyết được vấn đề cũ, mà còn đón thêm vấn đề mới.

Bùi Ngôn giữa lúc Trần Chí đang nhắn tin dồn dập, khó khăn gửi: “Không tiện nghe, có người ở bên cạnh.”

“Hình Xuyên?”

Bùi Ngôn không hiểu sao lại trả lời. Hình Xuyên và từ “Dỗ” dường như không thể phối hợp với nhau được, cho nên hắn tính toán biên tập lại vấn đề vừa mới gửi đi.

Nhưng tốc độ gõ chữ của Trần Chí rất nhanh: “Cậu nói mấy lời mềm mỏng đi. Ôm hắn làm nũng, hắn còn có thể giận cậu thế nào được?”

Bùi Ngôn nhìn tin nhắn rất lâu không động đậy, chậm rãi chớp mắt hai cái, cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ.

Trước đây, hễ nhắc đến Hình Xuyên, Trần Chí đều như thùng thuốc súng, chỉ một chút là bùng cháy. Vì sức khỏe của hắn, Bùi Ngôn đều cố gắng hạn chế nhắc đến Hình Xuyên trước mặt anh ta.

Nhưng lần này Trần Chí lại tâm bình khí hòa như thế, còn một mực đưa ra chủ ý cho hắn: “Bĩu môi biết làm không? Cậu không cần nói gì cả, cứ ôm hắn ngửa đầu hơi bĩu môi nói xin lỗi là được, đảm bảo lập tức dỗ xong.”

Bùi Ngôn rất đỗi hoài nghi: “Không đúng lắm.”

“Không tin thì thôi.” Trần Chí rất có khí phách.

Bùi Ngôn còn muốn cùng anh ta thảo luận thêm về nguyên lý cụ thể của phương pháp này, thì phía sau đột nhiên đưa ra một bàn tay, “Bang” một tiếng đặt một đĩa trái cây đã cắt miếng lên bàn.

“Ăn chút trái cây trước đi.” Hình Xuyên nói xong xoay người liền đi.

Bùi Ngôn che điện thoại lại, lòng còn sợ hãi mà bình tĩnh một lát, nhìn về phía đĩa trái cây trước mặt.

Hình Xuyên lại còn biết bày biện đĩa ăn. Các loại trái cây cắt miếng lớn nhỏ vừa phải, đặt đan xen, phối hợp màu sắc, rất có cảm giác nghệ thuật.

Bùi Ngôn tính toán tạm thời gác lại chuyện này một chút, đưa tay lấy nĩa ghim miếng xoài ăn.

Miếng xoài trong miệng hắn còn chưa kịp nuốt xuống, Hình Xuyên liền đã quay lại, trong tay cầm nhiệt kế.

Lần này không đợi Hình Xuyên nói, Bùi Ngôn trực tiếp mở miệng ra.

“38 độ.” Hình Xuyên từ trên cao nhìn xuống hắn một cái. Bùi Ngôn chột dạ không ngừng ghim miếng trái cây đưa vào miệng.

“Buổi tối ăn chút thuốc hạ sốt.” Bởi vì hắn hiện tại không xuất hiện trạng thái khác, Hình Xuyên hiện tại nghi ngờ hắn không phải sốt do chu kỳ dễ cảm, mà là sốt đơn thuần do công việc cường độ cao cộng thêm nhiệt độ hạ thấp.

Bùi Ngôn không phát biểu ý kiến khác. Hắn lén nhìn Hình Xuyên vài lần, nghĩ đến chủ ý Trần Chí đưa ra.

Mặc dù nghe có vẻ vô cùng không đàng hoàng, nhưng vừa nhìn thấy Hình Xuyên, hắn liền nóng ruột không chịu được, lặng lẽ thử vài lần, đều không thể thuận lợi tạo ra biểu cảm chính xác. Bùi Ngôn tuyệt vọng từ bỏ.

Hai người không nói gì mà ăn cơm xong. Sau khi ăn xong như cũ là Hình Xuyên thu dọn chén đũa.

Trong quá trình chờ đợi ở phòng khách, tay Bùi Ngôn không ngừng đưa vào túi quần, cho dù biết trên người mình đã không mang thuốc lá, hắn vẫn không kiểm soát được lặp lại động tác này.

Hắn nhịn không được đứng lên, tìm quanh trong phòng một vòng, không tìm thấy một hộp thuốc lá, chỉ tìm được một cái bật lửa.

Bùi Ngôn cầm bật lửa đánh lửa vài lần, nhìn ngọn lửa nhảy ra, đột nhiên hận cái mức độ dứt khoát cai thuốc lá của chính mình.

Hắn đi đến ban công, tính toán hít thở không khí, lại vô tình thấy trong máy giặt có một đống đồ vật.

Hắn tưởng là quần áo Hình Xuyên thay ra, muốn lấy ra giúp cậu ấy phơi lên.

Bùi Ngôn ngồi xổm xuống, mở cửa máy giặt, móc quần áo ra vừa nhìn, phát hiện là chiếc áo khoác ngoài mình vừa cởi, đã trải qua sự tra tấn của lồng giặt, mặt vải đắt tiền đã nhăn thành một cục.

Phía sau cánh cửa ban công bị người kéo ra. Bùi Ngôn ngẩng đầu, trên tay nhéo chiếc quần áo bị giặt hỏng của mình.

Rõ ràng quần áo không phải hắn giặt hỏng, Bùi Ngôn lại hoảng hốt không hiểu, nhanh chóng nhét quần áo trở lại máy giặt.

Hình Xuyên cúi đầu hướng máy giặt nhìn thoáng qua: “Giặt hỏng rồi sao?”

Bùi Ngôn vội nói: “Không có.”

Hình Xuyên lấy quần áo ra, tùy tay vo lại, trên mặt không có chút áy náy nào: “Tôi mua cho cậu cái mới.”

Bùi Ngôn đi theo phía sau cậu ấy, liên tục nói không cần không cần, giống như một cái máy đọc lại. Hình Xuyên bảo hắn không cần lặp lại nữa, hắn mới dừng lại.

Đầu óc Bùi Ngôn đã hỗn loạn thành một cục, nhưng ngay trong cuộn chỉ rối này, hắn đột nhiên làm rõ được một chút suy nghĩ.

Hình Xuyên đưa thuốc đã pha cho hắn. Bùi Ngôn nhận lấy uống một hơi xong, hai tay nắm lấy cái ly hỏi: “Tối nay còn ngủ cùng nhau không?”

Hình Xuyên còn chưa mở miệng, Bùi Ngôn liền lặp lại: “Ngủ cùng nhau đi, ngủ cùng nhau đi.”

Bùi Ngôn cho rằng sự thành khẩn của mình đã đánh động Hình Xuyên. Cậu ấy gật gật đầu, biểu cảm bắt đầu thả lỏng, không còn lạnh lùng như vậy nữa.

Lúc Hình Xuyên đi tắm rửa, Bùi Ngôn vui vẻ lén lút gửi tin nhắn cho Trần Chí: “Dỗ xong.”

Trần Chí chưa từng hỏi bất kỳ chi tiết nào, chỉ trả lời một câu: “... Tự giải quyết cho tốt!”

Khi Hình Xuyên từ phòng tắm đi ra, Bùi Ngôn còn chưa lên giường. Hắn ngồi ở trên chiếc ghế sofa lười bên cạnh, một chân chống lên giữ lấy máy tính bảng, đang xử lý công việc.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Bùi Ngôn liền buông máy tính bảng xuống, đứng dậy.

Hai người đối mặt đứng khoảng hai ba phút. Hình Xuyên bật cười: “Lên giường còn phải nhường nhịn sao?”

Bùi Ngôn thấy cậu ấy cười, khóe miệng cũng hơi cong lên, đang định lên giường, Hình Xuyên đột nhiên đi tới, dùng tay so một chút vòng eo hắn.

“Bụng cậu nhỏ thật.” Tay Hình Xuyên đặt ở bụng dưới hắn, bụng dưới gần như bị bàn tay hoàn toàn bao trọn: “Eo chỉ có bấy nhiêu thôi.”

Bùi Ngôn “Ừm” một tiếng, không rõ nguyên do, nhưng đứng yên tại chỗ không động đậy, tùy ý Hình Xuyên hành động.

Hình Xuyên cười như không cười nhìn hắn: “Luyện thế nào?”

Bùi Ngôn cho rằng cậu ấy muốn cùng mình thảo luận chút kinh nghiệm tập thể hình. Mặc dù hắn không có thói quen tập thể hình gì, nhưng vẫn cẩn thận hồi tưởng một chút: “Chỉ mông đẩy và một ít huấn luyện sức mạnh.”

Nói xong, Bùi Ngôn không biết nghĩ thế nào, đưa tay qua cân nhắc vòng eo Hình Xuyên. Vòng eo Hình Xuyên thô hơn hắn rất nhiều, cách lớp vải dệt vẫn có thể sờ đến hình dáng cơ bụng hơi cứng ở phía dưới.

Hình Xuyên chờ hắn so xong rồi, chậm rãi mở miệng hỏi: “Bùi Ngôn, cậu sờ tôi đấy à?”

Bùi Ngôn bị bôi nhọ ngơ ngác, vội vàng rụt tay lại: “Không phải, tôi đo vòng eo cậu.”

Bùi Ngôn bị trêu chọc đến không chịu được, xoay người bò lên giường. Hình Xuyên đi theo phía sau hắn, cũng không tính toán buông tha hắn: “Không sao, cậu muốn sờ thì có thể tùy tiện sờ.”

Bùi Ngôn trốn vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhíu mày: “Không có, tôi thật sự không muốn sờ.”

Hình Xuyên dường như rất thích xem Bùi Ngôn bị ghẹo đến phải trốn tránh. Lên giường còn muốn dựa sát lại: “Thật sao?”

Bùi Ngôn không để ý đến cậu ấy. Hình Xuyên cười một lát, đứng dậy tắt đèn phòng.

Yên tĩnh đã lâu, Bùi Ngôn trong bóng đêm mò mẫm xoay người, giọng nói hơi khàn hỏi: “Muốn ôm một cái không?”

Hình Xuyên cảm thấy rất mới lạ, thái độ Bùi Ngôn quá khác thường. Cậu ấy hỏi lại: “Vì sao muốn ôm?”

“... Trấn an,” Giọng Bùi Ngôn rất nhỏ: “Cậu hình như không vui lắm.”

Hình Xuyên xác thật cần sự trấn an, vì thế cậu ấy dựa lại gần. Bùi Ngôn liền thật cẩn thận ôm lấy eo cậu ấy.

Trên người Bùi Ngôn ấm áp, thân thể cũng không giống Alpha, mang theo một loại mềm mại đặc thù.

Hình Xuyên ôm một lát, mở miệng nói: “Bùi Ngôn, lúc Alpha trong chu kỳ dễ cảm, sẽ có tính chiếm hữu rất mạnh đối với bạn lữ.”

Bùi Ngôn nghiêm túc lắng nghe nghi hoặc “Ừm” một tiếng. Hình Xuyên trong bóng đêm chăm chú nhìn sườn mặt hắn, không mang theo cảm xúc hỏi: “Chiều nay cậu đi gặp ai?”

“Công nhân.” Biểu cảm Bùi Ngôn nhìn không ra bất kỳ sơ hở nào, hoàn toàn ở ngoài trạng thái.

“Chỉ có công nhân sao?” Hình Xuyên tiếp tục hỏi.

Bùi Ngôn nói “Đúng vậy”, rồi ngáp một cái, nói mình hơi buồn ngủ. Sau đó hắn liền ôm Hình Xuyên, vô tư chìm vào giấc ngủ.

back top