HÔN NHÂN CẤP ALPHA MANG ĐẾN NHỮNG GÌ ?

Chap 32

Chương 32: Ảo Giác Nhận Thức

Khi Hình Xuyên nghe tiếng chuông báo thức mà tỉnh giấc, căn phòng vẫn còn tối tăm. Vùng Thủ Đô vừa bước vào mùa đông, đêm tối trở nên đặc biệt dài, bình minh đến rất muộn.

Bùi Ngôn đã tỉnh, hắn ngồi ở đầu giường đang cởi áo ngủ trên người ra, để lộ tấm lưng với xương bướm xinh đẹp và hình xăm.

Nghe thấy tiếng chuông báo thức, hắn dừng lại một chút, cúi đầu sờ điện thoại dưới gối tắt chuông đi.

Hình Xuyên nhắm mắt lại trước khi hắn quay người qua.

Bùi Ngôn khẽ cúi người, nhìn chằm chằm mặt Hình Xuyên một lát, xác định Hình Xuyên không bị chuông báo thức đánh thức, mới rón rén vén chăn lên, xuống giường đi tới tủ quần áo tìm quần áo mặc ra ngoài.

Động tác của Bùi Ngôn chậm rì rì, hắn ướm thử hai ba bộ quần áo lên người, dường như đều không vừa lòng lắm. Hắn nhéo chiếc áo sơ mi tùy tiện lấy ra từ tủ, đứng như bị phạt trước cửa tủ quần áo đang mở.

Hình Xuyên suýt chút nữa lầm tưởng Bùi Ngôn cứ thế đứng ngủ luôn rồi.

Cuối cùng, Bùi Ngôn khẽ thở dài, cởi luôn quần ngủ ra, chỉ còn lại chiếc quần lót. Trong căn phòng ánh sáng không quá đầy đủ, làn da trên người hắn trắng đến như được phủ một lớp kính lọc màu sương mù.

Chân hắn đặc biệt dài, vóc dáng lại khác với ấn tượng Alpha thông thường, đường cong cơ thể sắc nét và mảnh khảnh.

Bùi Ngôn mặc bộ quần áo đầu tiên lấy ra. Lúc cài cúc áo, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Hình Xuyên đã tỉnh.

Bùi Ngôn rõ ràng ngẩn người một chút, hắn không biết Hình Xuyên tỉnh từ lúc nào, cảm thấy hơi xấu hổ.

“Ngủ thêm một lúc đi, còn sớm.” Bùi Ngôn nhẹ giọng nói.

Hình Xuyên lại ngồi dậy khỏi giường, hỏi hắn: “Hôm nay cậu không định nghỉ ngơi thêm nữa sao?”

Hình Xuyên dựa vào đầu giường, tư thế tùy ý lười biếng. Trong điều kiện ánh sáng mờ tối không đủ, ngũ quan cậu ấy vẫn rõ ràng vô cùng.

Khác với Bùi Ngôn luôn có mái tóc bị ngủ cho rối bù, Hình Xuyên mỗi lần tỉnh dậy dường như chỉ cần tùy tay vuốt qua tóc là có thể ra ngoài. Vẻ anh tuấn đẹp trai khiến tốc độ nói của Bùi Ngôn đều phải chậm lại.

Bùi Ngôn gật gật đầu: “Cảm giác không có vấn đề gì.”

Quan trọng nhất là, sau khi xảy ra chuyện như tối qua, hắn tạm thời không muốn ở chung lâu dài trong một không gian với Hình Xuyên.

Mà khi Bùi Ngôn nói không có vấn đề gì, chính là lúc vấn đề lớn vô cùng.

Hình Xuyên xuống khỏi giường, đi đến trước mặt Bùi Ngôn.

Từ khi ra khỏi phòng tắm tối qua, chỉ cần Hình Xuyên vừa tới gần, Bùi Ngôn liền sẽ dời ánh mắt đi, tự cho là không bị phát hiện nhưng thực chất vô cùng mất tự nhiên.

“Chu kỳ dễ cảm của cậu nhanh vậy đã qua rồi sao?” Hình Xuyên nhìn hắn hỏi.

Bùi Ngôn trả lời là vậy, nhưng Hình Xuyên vẻ mặt hoài nghi. Cậu ấy ra khỏi phòng một lát, khi trở về cầm trên tay một chiếc nhiệt kế.

Bùi Ngôn cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì hắn cũng không biết trong căn phòng này của mình lại có chỗ cất giấu một chiếc nhiệt kế.

“Há miệng.” Hình Xuyên giơ nhiệt kế nói.

Bùi Ngôn quật cường mím chặt môi, liên tục lùi lại mấy bước.

Hình Xuyên khi huấn luyện tân binh trong đội đã học được rất nhiều thủ đoạn đối phó những người không nghe lời. Bùi Ngôn là người đặc biệt không nghe lời đó, Hình Xuyên lại lấy ra sự kiên nhẫn trọn vẹn, ôn hòa nhẹ giọng nói: “Bùi Ngôn, nếu không há miệng, tôi chỉ có thể véo cằm cậu.”

Bùi Ngôn nhìn về phía Hình Xuyên, đồng tử rung động hai cái, nhưng lại ngờ rằng Hình Xuyên chỉ là dọa hắn. Đấu tranh chưa tới năm giây, Hình Xuyên liền đưa tay ra.

Bùi Ngôn vội vàng hé miệng, Hình Xuyên đặt nhiệt kế vào trong miệng hắn.

Đợi một phút, Hình Xuyên cầm nhiệt kế lên nhìn: “38.3 độ, vẫn còn hơi sốt, nằm trở lại đi.”

“Tôi còn có công việc.” Bùi Ngôn không mấy bằng lòng.

“Công việc không quan trọng bằng cơ thể,” Hình Xuyên đặt nhiệt kế lên bàn: “Cậu ít nhất phải nghỉ ngơi ba ngày.”

Phát hiện Bùi Ngôn hoàn toàn không có ý thức nghỉ ngơi trong chu kỳ dễ cảm, Hình Xuyên nghiêm trọng nghi ngờ hắn ngay cả kiến thức sinh lý cơ bản của Alpha cũng không hiểu. Hắn chỉ dựa vào logic tầng dưới chót là phát hiện vấn đề rồi giải quyết vấn đề để đối phó với lĩnh vực mình không quen thuộc lắm.

Cho nên thủ đoạn của hắn thường đơn giản và trực tiếp. Điều tệ hơn là, bên cạnh hắn căn bản không có ai dám làm trái ý hắn, hoặc nếu có người dám làm trái, Bùi Ngôn cũng sẽ chọn coi người này không tồn tại.

“Trước đây cậu chưa từng nghỉ phép trong chu kỳ đặc biệt sao?” Hình Xuyên đưa ra thắc mắc.

Ánh mắt Bùi Ngôn lại bắt đầu mông lung, hiển nhiên đã coi Hình Xuyên là một khối không khí.

Hình Xuyên khoanh tay trước ngực. Bùi Ngôn liền từ từ dời ánh mắt trở lại mặt cậu ấy: “Cậu không vui sao?”

Hình Xuyên nói không có, cậu ấy dựa vào cạnh tủ quần áo, hơi nghiêng đầu nhìn Bùi Ngôn, một lát sau nhẹ giọng nói: “Hôm qua cậu đã hứa với tôi là sẽ đối xử tốt với bản thân hơn mà?”

Bùi Ngôn bắt đầu lo lắng nháy mắt, cúi đầu sờ sờ mũi.

“Tôi đã nghĩ cậu sẽ không nói dối tôi.” Hình Xuyên rũ mắt xuống, lông mi che khuất nửa con ngươi, khiến Bùi Ngôn không nhìn ra cảm xúc sâu trong đáy mắt cậu ấy.

Bùi Ngôn giãy giụa. Hắn dằn vặt ba phút, thở hắt ra một hơi thật dài: “Được rồi, tôi đi xin nghỉ.”

Hình Xuyên nâng mắt lên, khóe môi cong lên một độ cong không rõ ràng, trông có vẻ hơi xấu xa.

Nhưng Bùi Ngôn hoàn toàn không có cách nào với cậu ấy. Hình Xuyên giục hắn nằm lại trên giường ngủ thêm một lúc, Bùi Ngôn cũng thuận theo đổi lại áo ngủ, nằm lại vào trong chăn.

Trong chăn vẫn ấm áp, Bùi Ngôn dần dần đắm chìm vào chiếc giường đệm mềm mại.

Không ai sinh ra đã thích mệt mỏi bôn ba, Bùi Ngôn cũng vậy.

Trên thực tế hắn không cần phải tự sắp xếp cho mình nhiều công việc như vậy mỗi ngày, mọi việc đều phải tự mình làm. Chỉ là rất nhiều lúc, nếu Bùi Ngôn không làm gì nữa sẽ theo thói quen không biết làm gì tiếp, ngay sau đó sẽ sinh ra cảm xúc lo âu.

Hắn không có hứng thú với nhiều hoạt động giải trí, chỉ có thể không ngừng dùng công việc để tê liệt bản thân.

Sự hiện diện của Hình Xuyên nằm bên cạnh quá mạnh mẽ, Bùi Ngôn nhắm mắt rất lâu, cũng không thể ngủ lại được.

Tiếng rung truyền đến từ dưới gối. Bùi Ngôn mở mắt ra, tạm thời quên đi Hình Xuyên trước mặt, nhấc gối lên sờ ra điện thoại của mình.

Hắn nhìn một lát, khẽ cười một tiếng.

“Là ai?” Hình Xuyên lại gần hỏi.

Hình Xuyên đột nhiên lại gần, Bùi Ngôn hơi bị dọa, nhưng rất nhanh hắn liền thả lỏng, xoay màn hình điện thoại về phía Hình Xuyên.

Là Trần Chí, anh ta chụp rất nhiều bức ảnh từ nhiều góc độ của chiếc túi Hermes Minikelly màu hồng nhạt, chiếm đầy cả màn hình.

“Lời ước có vẻ có tác dụng thật.” Bùi Ngôn thu điện thoại lại, soạn tin nhắn trả lời Trần Chí.

“Vậy sau này đi thêm vài lần, ước thêm vài điều nữa.” Hình Xuyên nói.

Bùi Ngôn cảm thấy làm người cũng không thể lòng tham như vậy. Hắn đặt điện thoại lại dưới gối, nằm thẳng nhìn trần nhà.

Suy nghĩ của hắn theo lời Hình Xuyên nói, trở lại bờ kè công viên. Mặc dù biết Hình Xuyên không có ý đó, nhưng Bùi Ngôn vẫn khó kiểm soát mà tiếp tục tưởng tượng.

Tưởng tượng cùng Hình Xuyên đi rất nhiều lần bờ kè công viên, ước rất nhiều điều nguyện vọng, cho dù hắn không có nhiều nguyện vọng như vậy.

Trên thực tế người lòng tham nhất chính là hắn. Bùi Ngôn không dám dễ dàng mở ra khe hở, hắn không thể đảm bảo bản thân có thể giữ được sự tỉnh táo, kiểm soát hành vi của mình bất cứ lúc nào.

Trong phòng im lặng vài phút. Hình Xuyên thấy Bùi Ngôn còn chưa ngủ, liền nhổm người dậy, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

“Bùi Ngôn,” Hình Xuyên nói: “Cậu có biết không? Chu kỳ dễ cảm cần sự trấn an.”

Bùi Ngôn dùng vẻ mặt như thể lẽ ra hắn phải không biết nhìn Hình Xuyên. Hình Xuyên cúi người xuống. Hô hấp của Bùi Ngôn rất chậm, nhẹ nhàng phả vào má bên mặt cậu ấy.

“Muốn ôm một chút không?” Hình Xuyên hỏi.

Hôm qua trong bồn tắm, khi ý thức hỗn loạn, Bùi Ngôn từng vòng tay ôm chặt lấy vai cậu ấy, dùng lực rất lớn. Hình Xuyên cảm thấy hơi đau, nhưng không dừng lại.

Nếu hai người mặt đối mặt, Hình Xuyên phỏng đoán, Bùi Ngôn là đang muốn một cái ôm.

Bùi Ngôn im lặng nhìn cậu ấy, ra vẻ không hiểu rõ trạng thái: “Vì sao phải ôm?”

“Sẽ thoải mái hơn một chút.” Hình Xuyên dang hai tay, trước hết ôm lấy Bùi Ngôn xuyên qua lớp chăn.

Bùi Ngôn trong lòng ngực cậu ấy có vẻ nhỏ hơn, lớp chăn bọc cũng không có bao nhiêu trọng lượng.

Thấy Bùi Ngôn không có kháng cự quá lớn, Hình Xuyên nằm xuống, tay luồn qua dưới chăn ôm lấy Bùi Ngôn.

Lần này hai người dán sát nhau kín mít. Bùi Ngôn không biết là ngây người, hay là quả thật không để ý, hắn trợn tròn mắt nhìn không chớp nửa ngày, rất lâu sau mới nhúc nhích một chút.

Bùi Ngôn tự động tìm được vị trí thoải mái nhất trong lòng ngực cậu ấy: “Cảm ơn.”

Hình Xuyên còn thả ra một chút pheromone. Tối qua Bùi Ngôn không hề có ý kháng cự pheromone của cậu ấy, Hình Xuyên đoán hẳn là hắn khá thích.

Quả nhiên, Bùi Ngôn nhắm mắt lại, hô hấp dần dần đều đặn, bất tri bất giác liền chìm vào giấc ngủ.

Chờ Bùi Ngôn tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa.

Hắn tỉnh dậy vì hô hấp không thuận, tỉnh rồi mới phát hiện không biết từ lúc nào hắn đã xoay người quay lưng lại Hình Xuyên, mà Hình Xuyên gần như đè nửa người lên lưng hắn, cánh tay ôm chặt lấy phần eo trên bụng hắn.

Bùi Ngôn nghi ngờ thủ phạm khiến nhiệt độ cơ thể mình không giảm xuống được trên thực tế chính là Hình Xuyên. Hắn nóng đến hai má ửng lên một tầng phấn nhạt, vùng sống lưng càng là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nhất. Nhiệt độ trên người Hình Xuyên đang cuồn cuộn không ngừng truyền sang người hắn theo chỗ hai người dán vào nhau.

Bùi Ngôn nhích sang trái, vừa mới kéo ra được một chút khoảng cách giữa hai người, cánh tay đang vòng ở eo trên bụng hắn liền căng chặt, lập tức kéo điểm khoảng cách đó về lại.

Bùi Ngôn quay đầu lại, thấy Hình Xuyên từ từ mở bừng mắt.

Ánh mắt Hình Xuyên còn chưa lắm tỉnh táo, cậu ấy thả lỏng lực một chút, nhưng không có ý thu tay về, một tay cầm điện thoại nhìn giờ.

“Đói bụng không?” Hình Xuyên buông điện thoại, một lần nữa bò lại lên lưng hắn, cằm gác lên vai hắn.

Bùi Ngôn vốn dĩ đã gầy, bị đè như vậy, gần như muốn bị ép thành lát mỏng. Hắn nói chuyện đều mang theo chút thở dốc: “Có một chút.”

Hình Xuyên nhắm mắt ôm hắn. Một lúc sau mới buông tay đứng dậy, mặc quần áo vào: “Tôi đi nấu cơm, lát nữa cậu ra ăn.”

Bùi Ngôn muốn nói có thể gọi dì giúp việc, nhưng Hình Xuyên lại tỏ ra hứng thú nồng đậm với việc nấu cơm, hắn liền không mở lời nữa.

Nửa giờ sau, Hình Xuyên bưng mâm đồ ăn, dùng vai đẩy mở cửa, dọn xong bàn ăn trên giường giúp Bùi Ngôn.

Điều này làm Bùi Ngôn nhớ tới những ngày tháng mình ở bệnh viện, tay treo dây truyền nước được y tá chăm sóc.

Bùi Ngôn cảm thấy mình nên tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với Hình Xuyên. Hình Xuyên dường như đang coi hắn là một loại sinh vật yếu ớt nào đó.

Bất quá, không thể không nói, tay nghề nấu cơm của Hình Xuyên rất tốt, rất hợp khẩu vị Bùi Ngôn.

“Cơm rất ngon,” Bùi Ngôn uống một ngụm canh: “Cậu đã học chuyên nghiệp sao?”

Hình Xuyên ngồi ở mép giường cười: “Hồi cấp hai, mẹ có đăng ký cho tôi học một khóa trong một khoảng thời gian.”

“Bà nói, sau này tôi gặp được người mình thích, thì có thể nấu cơm cho người đó ăn.”

Bùi Ngôn nghe vậy chậm rãi buông muỗng xuống, yết hầu như bị chặn lại, không thể nuốt xuống thêm một ngụm nào nữa.

Hắn không nghĩ ra người Hình Xuyên thích sẽ là dáng vẻ gì, nhưng tóm lại, hẳn là một người không có bất kỳ điểm nào giống hắn.

Hình Xuyên và hắn, giống như cánh tay máy đêm qua, cho dù hắn có hồ đồ đến mấy, cũng không nên coi đó là thật.

Cũng may lúc này, điện thoại Bùi Ngôn rung lên. Hắn bắt máy, sau khi cúp điện thoại, liền xin phép Hình Xuyên xem mình có thể ra ngoài một giờ không.

Ban đầu Hình Xuyên không đồng ý, nhưng Bùi Ngôn cứ liên tục năn nỉ, cũng không có ý làm nũng, Bùi Ngôn năn nỉ chỉ là lặp đi lặp lại hỏi cùng một nội dung.

Cuối cùng Hình Xuyên vẫn đồng ý, nhưng Bùi Ngôn ra cửa sau, qua hai giờ vẫn chưa trở về.

Hình Xuyên gọi điện thoại cho hắn. Bên Bùi Ngôn âm thanh nền rất ồn ào, hắn chỉ buông lại một câu “Đang bận” liền cúp máy.

Đến tận chiều tối, cửa mới truyền đến âm thanh điện tử. Hình Xuyên kéo mở cửa, Bùi Ngôn còn chưa kịp thu tay lại đã bị giật mình.

Bùi Ngôn chậm rãi buông tay, ngồi dậy: “Xin lỗi, bị một số việc làm trì hoãn.”

Từ trên người hắn, Hình Xuyên lại một lần nữa ngửi thấy mùi pheromone Omega, vẫn là mùi quả giống lần trước.

back top