Vì công việc, thỉnh thoảng tôi phải tham gia các hoạt động triển lãm truyện tranh và các buổi ký tặng trực tiếp.
Tôi luôn giữ thái độ cảnh giác với mọi người và sự vật xung quanh, đặc biệt là người lạ.
Nhưng không ngờ, tại buổi ký tặng, tôi bị một fan nam cực đoan quấy rầy.
Đối phương lén lút theo dõi tôi vài lần, thậm chí còn tìm được đến khu chung cư tôi ở.
Khi chạm mặt đối phương ở cổng khu chung cư, anh ta tỏ ra rất bình thường, còn rất nhiệt tình nói là fan của tôi. Tôi không nghĩ nhiều, vì fan nam của tôi thực ra không ít.
Chỉ là vài buổi ký tặng tôi đều cosplay nhân vật trong truyện, trang điểm khá đậm, không ngờ vẫn bị nhận ra.
Cho đến khi tôi lại gặp anh ta ở ngay dưới tòa nhà tôi ở. Anh ta vẫn nhiệt tình chào hỏi tôi như thường lệ.
Tôi bắt đầu căng thẳng. Ban đầu tôi nghĩ đây là do trạng thái lo âu của tôi tái phát, nhưng chuyện này đã thực sự gây phiền toái cho tôi. Và điều không ngờ tới là, lần này chúng tôi lại gặp nhau trong cùng một thang máy.
Anh ta cười ha hả nói với tôi: "Thật trùng hợp, Sweet Cone đại nhân."
Sweet Cone là biệt danh fan đặt cho tôi.
Vẻ mặt tôi không khỏi cứng đờ: "Quả thật có chút trùng hợp."
Một tháng tôi chỉ ra ngoài vài lần, lần nào cũng gặp người này. Dù tâm lý tôi có khỏe mạnh đi chăng nữa, tôi cũng phải nghi ngờ, huống hồ tâm lý tôi vốn không được ổn định.
Tôi bấm tầng trên tầng của mình, ra khỏi thang máy trước anh ta một bước. Thật may là anh ta không đi theo xuống.
Thang máy đóng lại, tôi vội vã chạy xuống cầu thang thoát hiểm, sau đó gõ cửa nhà người hàng xóm.
Mắt tôi không ngừng nhìn về phía hành lang và thang máy, tim đập thình thịch loạn xạ.
Mắt tôi đỏ hoe.
Từ nhỏ đến lớn tôi đã sợ rắc rối, lớn lên thường bị chê là không có khí phách đàn ông, nhưng tôi không thể phản bác, tôi đúng là không có mà!
Gõ vài tiếng, tôi định quay về nhà trước, không muốn lãng phí thời gian. Lỡ người đó đột nhiên đi xuống và bắt được tôi thì sao?
Thực ra đến lúc này, tôi lại nghi ngờ có phải mình làm quá rồi không, nhưng lại không nhịn được tưởng tượng ra vài cảnh tượng tồi tệ, vì thế tự dọa mình run b.ắ.n cả người.
Đúng lúc tôi chuẩn bị quay về, bên trong cánh cửa vang lên tiếng bước chân, giây tiếp theo cửa được mở ra.
Vừa nhìn thấy tôi, người đàn ông vừa mới tỉnh ngủ hơi sững lại: "Có chuyện gì?"
Mắt tôi đỏ hoe, lúc này hoàn toàn không còn cảm giác căng thẳng hay sợ hãi anh ta nữa, giọng run run hỏi: "T-tôi có thể tá túc nhà anh một đêm được không?"
Giang Mặc Tri nhíu mày, nhưng không hỏi nhiều, nghiêng người: "Vào đi."
Tôi với khuôn mặt tái nhợt bước vào. Giang Mặc Tri đóng cửa lại, nhìn tôi đang thất thần, cũng không hỏi thêm.
"Phòng ngủ phụ nhà tôi không có gì cả, nếu cậu không ngại thì ngủ chung phòng với tôi."
Mặc dù anh ta đã chuyển đến được một thời gian, nhưng căn nhà thực sự rất trống trải, đồ đạc sắm sửa không nhiều.
Tôi vừa lắc đầu vừa gật đầu, tinh thần hoảng loạn: "Cảm ơn anh, tôi ngủ sofa là được rồi."
Bây giờ tôi không dám về nhà, cũng sợ chuyện này chỉ là hiểu lầm. Vốn dĩ tôi đã hay suy nghĩ lung tung, lúc nào cũng giật mình thon thót.
Nếu đối phương thực sự chỉ tình cờ sống trong khu chung cư này, tôi mà hành động hấp tấp, hiểu lầm thì phải làm sao?
Hơn nữa, đối phương chưa làm gì, báo cảnh sát cũng vô ích.
Tôi nhìn người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, trong lòng có chút ngưỡng mộ. Nếu tôi có thể hình như thế này, chắc tôi đã không nhát gan và sợ rắc rối đến vậy!
Giang Mặc Tri đi đến bếp, rót một cốc nước ấm đưa cho tôi: "Không sao, tôi không ngại cậu ngủ chung với tôi."
Tôi: "..." Hai tay nhận lấy, thầm nghĩ: Xin lỗi anh, nhưng tôi ngại.
Nhưng tôi mím môi, đương nhiên sẽ không nói ra những lời bất lịch sự như vậy.
Đã đến làm phiền người ta rồi, không thể không biết điều.
Không thấy tôi đáp lời, Giang Mặc Tri coi như tôi đã đồng ý.
