HỌA SĨ TRUYỆN TRANH MẮC CHỨNG SỢ GIAO TIẾP XÃ HỘI GẶP PHẢI ANH HÀNG XÓM HOANG DÃ

Chương 2

Lúc Giang Mặc Tri mang hộp dụng cụ trả lại, nửa thân trên anh ta không mặc gì. Không chỉ vậy, trên bộ n.g.ự.c rắn chắc còn lấm tấm nước, làn da ẩm ướt ánh lên vẻ bóng bẩy màu mật ong, nhìn là biết thường xuyên tập gym.

Tôi: "..." Mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng.

Tôi thề là mình chắc chắn, có lẽ, đại khái là trai thẳng, ít nhất là chưa từng thích bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng vóc dáng của Giang Mặc Tri thực sự quá đẹp.

Trong đầu tôi lập tức hiện lên những cảnh tượng kích thích không phù hợp với trẻ em.

Ướt đẫm, phòng tắm, cơ thể cường tráng, và một nhân vật chủ thụ tương đối mảnh khảnh.

Sức bùng nổ đến từ sự chênh lệch hình thể cực lớn, cùng với sự kích thích thị giác đến từ độ tương phản màu da, quả thực là sự va chạm của hormone...

Dừng lại, tự ý tưởng tượng về người khác như vậy là vô cùng bất lịch sự.

"Cảm ơn," Giang Mặc Tri trông hung dữ vậy thôi, nhưng thực ra rất dễ hòa đồng. Lúc rời đi, anh nói: "Cậu có bất cứ việc gì không xử lý được thì cứ tìm tôi."

Tôi vội vàng gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh."

Giang Mặc Tri khẽ nhíu mày. Thực ra anh nhìn ra, người đối diện mang sự ngây thơ chưa từng bị xã hội vùi dập.

Kiểu người này rất dễ bị bắt nạt, bị thiệt thòi. Giọng điệu của anh trở nên thân mật hơn nhiều: "Là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, gặp lại sau."

Tôi nở một nụ cười: "Ừm, gặp lại sau."

Sau đó chúng tôi không thường xuyên gặp nhau. Thỉnh thoảng có một lần, tôi bắt gặp anh đang hút thuốc ở khu vực hút thuốc ngoài hành lang.

Khói thuốc nhẹ nhàng bay ra từ đôi môi, tôi nhìn anh qua bộ lọc '2D', luôn cảm thấy khuôn mặt người đàn ông trở nên sâu sắc và đẹp lạ thường trong làn khói mờ ảo.

Trong đầu tôi lại xuất hiện những hình ảnh mờ ảo, ám muội.

Một nhân vật chính khác đứng trước mặt anh, cười và rút điếu thuốc trên môi anh ra.

Ngón tay của bàn tay kia nâng cằm người đàn ông lên, kiễng chân lại gần, sau đó nói một câu—

"Kia, anh hút thuốc à?" Tôi chợt dừng lại những hình ảnh không kiểm soát được trong đầu khi anh nhìn sang, có chút chột dạ bổ sung: "Chỉ là, hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Nói xong, tôi cắn nhẹ đầu lưỡi, thấy câu nói của mình thật thiếu tế nhị.

Giang Mặc Tri lại dập điếu thuốc trên tay: "Đi ra ngoài à?"

Tôi gật đầu: "À, đi mua chút đồ ăn và đồ dùng."

Giang Mặc Tri đột nhiên nói một câu: "Cậu không thích ra ngoài lắm."

Câu này khiến tôi giật mình, không nhịn được bắt đầu nghĩ linh tinh: Sao anh ta biết tôi không thích ra ngoài?

Có phải đã lén lút quan sát tôi không?

Đáng sợ quá, thời đại này, đẹp trai cũng không ngăn được việc trở thành một kẻ biến thái.

Giang Mặc Tri không biết tôi đang nghĩ gì, chỉ tiếp tục bổ sung: "Thời gian này tôi không có việc làm, khi ở phòng khách, tôi nghe thấy tiếng cậu nói cảm ơn với nhân viên giao hàng. Đôi khi cậu còn tự lẩm bẩm một mình ở ban công."

Kiểu như: Các cậu lớn nhanh nhé ~ Wow, thơm quá ~ Xin lỗi, tôi lại nuôi c.h.ế.t cậu rồi, vân vân.

Ban công không thông nhau, nhưng là ngoài trời, cách nhau khoảng hai ba mét. Giang Mặc Tri có ra ngoài xem, ban công nhà bên cạnh có trồng vài chậu hoa.

Tôi: "..." Anh ta nói thế này, sao lại khiến người nghĩ linh tinh như tôi trông giống một kẻ biến thái hơn vậy? "Ồ ồ, không làm phiền anh chứ?"

"Không, tai tôi thính nên mới nghe thấy." Thật ra cũng là do anh ta rảnh rỗi, nghe thấy chút tiếng lẩm bẩm, liền lặng lẽ đi tới nghe thử.

Nói xong, anh ta quay người rời khỏi khu vực hút thuốc: "Tôi về đây."

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta biến mất, tiếng đóng cửa vang lên, tôi mới về nhà. Trong đầu không nhịn được nghĩ, đúng là một anh giai ngầu lòi.

Chỉ mới hai ba tháng, tôi đã an tâm về Giang Mặc Tri hơn rất nhiều.

Xác định anh ta chỉ là một cool guy trông hơi hung dữ, không phải biến thái, ngược lại còn có thêm một chút cảm giác an toàn.

Chỉ là vì tính cách, tôi không thích giao tiếp xã hội, thường ngày đều cố gắng tránh né anh ta khi ra ngoài.

Mỗi lần về nhà đều nơm nớp lo sợ gặp phải, cảm thấy không biết phải nói gì, sẽ rất ngại.

 

 

back top