“Xem cho hai người nũng nịu,” Nghiêm Trì không biết khi nào tới, đột ngột thốt ra một câu, ngồi xuống đối diện hai người: “Tôi còn ở trên lầu đã ngửi thấy cái mùi vị chua xót tình yêu của hai người rồi.”
Anh ta nói rồi đưa túi hồ sơ trong tay tới trước mặt Liêm Dật, nói cảm ơn với người phục vụ mang đồ uống tới.
“Chúc mừng nha Tiểu Tri Miên,” Nghiêm Trì uống một ngụm cà phê, lựa chọn tính xem nhẹ ánh mắt của bạn thân, cười nói: “Tôi cũng coi như là sắp có cháu trai.”
Kiều Tri Miên thẹn thùng nói câu cảm ơn học trưởng, miệng còn chưa kịp khép lại, Alpha liền đào một muỗng bánh kem nhỏ đút tới bên môi cậu. Cậu lại thẹn thùng tiếp nhận ăn luôn.
Nghiêm Trì nhìn Liêm Dật như bây giờ liền cảm thấy buồn cười, thật sự không nhịn được nhếch miệng cười.
Lúc trước cũng là ở vị trí này, chê người khác buồn nôn, hiện tại còn không phải chỉ có hơn chứ không kém.
“Mặt cậu sao thế?” Anh ta vui vẻ chú ý tới cái gì, hỏi.
Liêm Dật theo bản năng cọ mặt, hậu tri hậu giác minh bạch anh ta hỏi chính là cái gì.
“Ít hỏi thăm,” Anh vẫn là ba chữ quen thuộc.
Kiều Tri Miên l.i.ế.m sạch bơ trên khóe miệng, đi theo đem ánh mắt hướng về phía Alpha.
Nhìn thấy dấu bàn tay còn chưa hoàn toàn tiêu tan trên mặt anh, lộ ra vẻ mặt hơi chột dạ.
Nghiêm Trì thoáng chốc liền bắt được manh mối, không quá dám tin nhướng mày, mở to mắt: “Không phải đâu, hai vợ chồng cậu ở nhà chơi hoa thế à?”
“Cái đồ độc thân cẩu cậu biết cái gì,” Liêm Dật nói giỡn cãi lại: “Cái này gọi là ‘vợ’ âu yếm.”
Nghiêm Trì vẻ mặt không sao cả: “Được, cái này âu yếm của cậu còn rất đối xứng.”
Kiều Tri Miên và Liêm Dật là vì khám thai tiện đường, vừa vặn lại đây lấy chút văn kiện Liêm Dật cần trong công việc.
Ba người lại nói linh tinh vài câu. Nghiêm Trì liền khôi phục đứng đắn, giảng chính sự: “Lệnh triệu tập mở phiên tòa ở ngoại tỉnh đã nhận được, hai ngày này cần phải dành thời gian thẩm tra đối chiếu tài liệu bằng chứng đã thu thập.”
Liêm Dật nhàn nhạt ứng tiếng, cùng anh ta câu được câu không mà liêu về vụ án.
Kiều Tri Miên vừa nghe vừa đánh bọc, đem quả dâu tây chua trên bánh kem nhỏ nhéo lên đút cho người đàn ông ăn.
Xem ngũ quan tuấn lãng anh ta chua đến nhăn lại, cũng chưa nỡ phun đi, cảm thấy phá lệ thú vị.
“Không muốn ăn, quá ngấy,” Omega đem bánh kem ăn một nửa đẩy về phía Alpha.
Liêm Dật theo bản năng tiếp nhận, nhất tâm nhị dụng, vừa nghe Nghiêm Trì nói, vừa quan tâm ‘vợ’ trong lòng, dùng lòng bàn tay giúp cậu lau bơ khóe miệng.
Cầm lấy nước trái cây chuyên môn gọi cho cậu, làm cậu uống chút thanh khẩu.
Thời gian chậm rãi gần đến giữa trưa, người từ trên lầu xuống dưới cũng nhiều lên.
Nghiêm Trì thao thao bất tuyệt nói, điện thoại di động phát ra vài tiếng nhắc nhở.
Anh ta cầm lấy liếc mắt một cái, mày nhíu lại, hướng bốn phía nhìn xem như là đang tìm ai đó.
Xong rồi xác nhận một phương hướng, cũng không chào hỏi liền trực tiếp chạy qua.
Kiều Tri Miên và Liêm Dật hai người đều tò mò đi theo chuyển động tầm mắt.
Giữa đám người kích động, đứng một nam tính Omega thân hình gầy nhỏ, dáng vẻ nhút nhát.
Cậu ấy mặc đồ sinh viên bình thường, khuôn mặt ngây thơ, nhìn tuổi còn không lớn bằng Kiều Tri Miên.
Dưới chiếc áo hoodie rộng thùng thình, lại có thể rõ ràng nhìn ra cái bụng bầu hơi nhô lên.
Cậu ấy hoang mang lo sợ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Trì đang chạy tới, trong ánh mắt toàn bộ là ỷ lại, nhưng cũng có sợ hãi, hốc mắt hồng hồng hẳn là đang khóc.
Tựa hồ là gặp phải chuyện gì đó làm cậu không biết làm sao.
Nghiêm Trì nghe cậu ấy nói xong, khom lưng lau nước mắt cho cậu ấy, nhanh chóng cởi âu phục khoác lên cho cậu.
An ủi hai câu, lại sải bước chạy về lấy công văn bao mình để quên.
“Lão Liêm, Tiểu Tri Miên, tôi có chút việc gấp,” Nghiêm Trì vội vàng ném lại một câu: “Lần tới mời hai người ăn cơm!”
Nói xong liền dẫn cậu bé kia lái xe đi rồi.
“Cậu ấy là ai vậy?” Kiều Tri Miên chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Alpha tò mò hỏi: “Hình như là một Omega, Học trưởng Nghiêm Trì cậu ấy...”
Liêm Dật nhìn về hướng đó như suy tư: “Không quen biết, anh chưa thấy qua, cũng không nghe cậu ấy đề cập.”
Cậu bé kia sao nhìn có chút quen mắt.
Cũng hiếm khi thấy Nghiêm Trì vẻ mặt nghiêm túc này. Liêm Dật kéo về suy nghĩ lười biếng, quan tâm đến khẩu vị của ‘vợ’, lát nữa về nhà còn phải ăn cơm trưa.
Trên đường lái xe, qua một lúc lâu, Liêm Dật bừng tỉnh đại ngộ nhớ ra.
Cậu Omega kia, chẳng phải là người phục vụ quán cà phê dưới lầu văn phòng luật trước kia sao?
Một vài ký ức anh không để ý, cũng cùng nhau đúng lúc bừng lên.
________________________________________
“Vậy anh đi đây,” Sáng sớm, Liêm Dật mặc chỉnh tề cúi người hôn ‘vợ’ đang ăn sáng.
Anh một tay dựa trên lưng ghế cậu, một tay chống trên mặt bàn, ánh mắt lưu luyến đựng đầy tình yêu.
“Ừm ừm, đi thôi,” Kiều Tri Miên cười tủm tỉm gật đầu, nhìn qua một chút đều không có ý tứ không muốn xa rời.
Liêm Dật có chút tủi thân, lại không yên tâm cọ xát một lát, lải nhải dặn dò: “Nhớ rõ ăn cơm ngon, ngủ trưa không cần ngủ quá lâu, bằng không buổi tối ngủ không được.”
“Tốt tốt,” Kiều Tri Miên qua loa hồi đáp Alpha.
Thoáng nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của anh, mắt mang ý cười, kéo cà vạt anh làm anh cong eo thêm chút.
Ghé lại gần an ủi hôn anh một cái môi mỏng.
Biểu cảm Liêm Dật lúc này mới giãn ra chút, được voi đòi tiên: “Hôn thêm một cái nữa.”
Kiều Tri Miên phủng khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, chụt chụt liên tiếp hôn thêm vài cái, lúc này mới dỗ dành anh xong.
“Anh đi đây chào em,” Ra cửa Liêm Dật lại thăm hồi nửa cái thân mình.
“Tạm biệt ~” Kiều Tri Miên ngọt ngào vẫy tay.
Thẳng đến khi nghe được tiếng xe bên ngoài khởi động, âm thanh biến mất anh mới khẽ thở hắt ra.
Alpha gần đây dính người vô cùng, làm cậu cảm thấy ngọt ngào lại buồn bực.
Cái gì mà hôn chúc ngủ ngon, hôn chào buổi sáng, động một chút liền phải hôn cậu.
Lần này đi ngoại tỉnh ra tòa cũng chỉ đi một ngày rưỡi, cứ nhão nhão dính dính như vậy, không biết còn tưởng rằng đi rồi sẽ không trở lại.
Kiều Tri Miên ngày này đều dị thường an tĩnh trôi qua, không ai quấy rầy.
Sau khi mang thai Liêm Dật sẽ quản lý ẩm thực của cậu, có những món thèm ăn hiếm có, anh lại không cho cậu ăn.
Lúc này anh không ở nhà, vừa vặn có thể trộm thả lỏng một chút.
Nhưng mà loại cảm giác ‘tự do’ này cũng không làm cậu mới lạ được bao lâu, đến buổi tối liền bắt đầu cảm thấy không quen.
Không có cái ôm ấm áp tràn đầy cảm giác an toàn kia, ngủ không yên. Đi tiểu đêm muốn lên WC không có người ôm cậu đi.
Ngủ đến mơ mơ màng màng kêu khát nước, cũng không có giống trước kia, kịp thời có ly nước ấm vừa vặn đưa tới bên miệng cậu.
Omega tay theo thói quen sờ sờ vị trí bên cạnh, trống rỗng lạnh lẽo, trong lòng dâng lên một cỗ mất mát nhàn nhạt.
Ở nhà thời điểm cảm thấy Alpha quá dính người, hiện tại anh không ở nhà thật là có chút nhớ.
Kiều Tri Miên dụi dụi mắt ngồi dậy, khốn đốn lờ mờ mà sờ soạng chiếc ly trên tủ đầu giường.
Cơ thể mang thai hơi chút cồng kềnh, không chạm tới ly nước, nhóc con trong bụng lại như là bị động tác của cậu đánh thức, hung hăng đá cậu hai chân.
“Tê...” Cảm giác liên lụy chua trướng ngắn ngủi, làm cậu khó chịu hít hà một hơi: “Bảo bảo, Daddy không ở nhà, con ngoan một chút nha...”
Cậu vừa vỗ về bụng vừa lầm bầm lầu bầu.
Lẻ loi một mình ở trong phòng ngủ yên tĩnh tối tăm này, cho dù là hoàn cảnh quen thuộc, cũng trào ra một cảm giác cô độc.
Kiều Tri Miên mũi có chút phiếm chua, bĩu môi, cảm giác chính mình gần đây bị nuôi đến càng ngày càng kiều khí.
Gian nan uống xong nước, Kiều Tri Miên chậm rãi nằm xuống.
Ôm gối đầu của Alpha, ngửi tin tức tố tàn lưu trên đó, rơi hai giọt nước mắt ủy khuất vì nhớ nhung, hoãn một lát cảm xúc mới lại lần nữa ngủ.
Vốn tưởng Liêm Dật đi công tác chỉ đi một ngày rưỡi, ngày hôm sau sẽ trở về.
Vừa lúc Kiều Tri Miên cùng bạn học khóa thiết kế tổ chức họp mặt.
Kiều Tri Miên trước kia đều lười tham gia, lúc này coi như giải buồn báo danh, để g.i.ế.c thời gian.
Chủ yếu là sợ chính mình thời kỳ mang thai mẫn cảm luôn nhớ nhung, một người ở nhà cũng nhàm chán.
Nhưng chờ cậu kết thúc liên hoan, về đến nhà, trời đã tối rồi, cũng không thấy được bóng dáng Alpha trở về. Nghiêm Trì đi cùng anh cũng đã về tới bản địa.
Rửa mặt đánh răng xong, cả người Omega tâm sự nặng nề nằm lên giường. Cầm điện thoại di động suy xét hồi lâu, nói bóng nói gió hỏi thăm Nghiêm Trì.
【Đúng, tôi có việc liền về trước.】
【Thằng nhóc hắn ta tiếng tăm lừng lẫy, bạn học cũ nghe nói anh ta qua bên kia, nhờ anh ấy hỗ trợ xử lý chút việc, khả năng sẽ kéo anh ấy mời ăn bữa cơm gì đó.】
Xem xong tin nhắn Kiều Tri Miên vểnh lên miệng, khuôn mặt nhỏ chứa đầy sự không vui.
Một đôi mắt hạnh thanh thấu của cậu hơi nước mờ mịt, hô hấp có chút nóng lên, cơ thể cũng táo bạo, tuyến thể sau cổ nhảy dựng nhảy dựng tê ngứa.
Cậu kẹp lấy chân phiên một cái thân, rầm rì một tiếng, đôi môi hồng nhạt hơi hơi trương, phun ra hơi thở ướt dầm dề.
Sao lại thế này? Kiều Tri Miên nhận thấy được cơ thể mình dị thường. Cậu ngây thơ mờ mịt tính tính ngày.
Hỏng rồi.
Hình như là thời kỳ tình nhiệt mang thai sắp đến. Khó trách cậu hôm nay như vậy không thích hợp.
Kiều Tri Miên cuộn tròn ở trên giường, đuôi mắt cùng gò má đều bay lên màu ửng hồng.
Trong lòng cậu rầu rĩ, muốn cho Liêm Dật nhanh lên về nhà, lại không muốn thúc giục anh.
Sau mấy phen rối rắm, đột nhiên nghĩ đến cái gì. Cậu cầm lấy điện thoại di động, mở ra ảnh chụp trong nhóm bạn học.
Chọn một tấm chụp chung cùng một người trong đó, đã phát một tin nhắn trong vòng bạn bè chỉ Liêm Dật có thể thấy được.
Chờ một phen thao tác này xong, xương quai xanh trắng nõn của Omega sớm đã nhiễm màu đỏ của tình dục.
Cậu hư không mà kẹp gối đầu Alpha cọ cọ, lại không thỏa mãn lấy áo ngủ của anh, đắp lên cơ thể mình, tựa như đang được anh ôm vào lòng.
Quả nhiên không quá hai phút, điện thoại di động đặt bên cạnh, màn hình sáng lên.
Liêm Dật liên tiếp phát tới rất nhiều tin nhắn.
【?】
Kiều Tri Miên liếc mắt một cái, giảo hoạt cong môi làm như không thấy, tiếp tục tự an ủi mình.
【Ở đâu Miên Miên?】
【Về nhà sớm chút, không cần chơi đến quá muộn.】
【Bảo bối?】
【Cho anh cái địa chỉ bảo bối, anh tới đón em.】
【Chồng lập tức liền trở về.】
Màn hình điện thoại di động của Kiều Tri Miên, là ảnh Liêm Dật mặc tây trang tinh xảo, đeo kính, trang điểm không chút cẩu thả, khí phách hăng hái đứng trên bục giảng.
Cũng là tấm hình anh cảm thấy đẹp trai nhất, thích nhất.
Cậu xuyên qua những tin nhắn còn đang không ngừng cuồn cuộn kia, ánh mắt mê ly mà nhìn chằm chằm ảnh nền phía sau.
Che chở cái bụng bầu của mình, bàn tay nhỏ trắng nõn chậm rãi đi xuống hướng vào trong duỗi đi.
“Vâng...” Omega phát ra tiếng ưm ư, thân hình mảnh khảnh vụn vặt mà run rẩy.
Cậu cắn đôi môi no đủ thủy nhuận, sóng mắt lưu chuyển nhẹ nhàng mà dồn dập thở dốc.
Trong phòng ngủ vang vọng âm thanh dính nhớp ái muội. Người trên giường cũng bất tri bất giác căng thẳng mu bàn chân, củng cong eo.
