HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 52

Có được bài học này.

Ngày hôm sau Liêm Dật nghỉ ngơi đủ, lặp lại xem lại chính mình trước kia còn có sai lầm nào không nhớ tới.

Miễn cho đột nhiên một ngày nào đó lại bùng nổ, đánh anh trở tay không kịp.

Nghĩ tới nghĩ lui, sai lầm hẳn là không có, nhưng thật ra nhớ lại tới một thứ, đã từng bị quên sau đầu.

Buổi tối ăn cơm xong, Liêm Dật không có giống ngày thường lui tới lập tức vào thư phòng làm việc, mà là chui vào phòng để quần áo không biết đang lục lọi cái gì.

Kiều Tri Miên ngồi ở mép giường, đỡ tủ cùng tường bên cạnh thong thả cẩn thận đứng lên.

Cậu từ khi có thể mượn dùng công cụ đi lại, hễ rảnh liền sẽ thói quen tính luyện tập một chút.

Chỉ là hiện tại mang thai, sợ té ngã, một mình không dám dịch chân, chỉ dám đứng đứng.

Tiếng bước chân quen thuộc của Alpha truyền đến, Omega đỡ vách tường phản xạ có điều kiện nhìn qua.

“Cẩn thận một chút bảo bối,” Liêm Dật nhíu mày vẫn là có chút lo lắng cậu như vậy.

Anh vội vàng bước nhanh đến gần, đem túi trong tay đặt lên giường, tiến lên ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cậu, làm cậu đứng ở trong lòng n.g.ự.c mình luyện tập.

Kiều Tri Miên một tay bắt lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông, xoa xoa bụng bầu, đầy mặt tò mò thò đầu ra xem đồ vật anh mới vừa lấy ra.

“Đó là cái gì vậy?” Cậu mắt trông mong hỏi.

Bộ dạng tò mò như bảo bảo của Omega, làm ánh mắt Liêm Dật lại trở nên nhu tình như nước.

Anh dứt khoát cúi người ôm lấy cậu vòng vào khuỷu tay: “Em mở ra nhìn xem,” Anh nói rồi đem người một lần nữa đặt lên giường: “Xem còn có thích hay không.”

Thần thần bí bí như vậy?

Kiều Tri Miên m.ô.n.g dính giường, trong lòng bốc lên sự chờ mong, gấp không chờ nổi buông cánh tay vòng trên cổ người đàn ông ra.

Túi mở ra, khoảnh khắc nhìn rõ ràng. Đôi mắt Omega đều sáng lên.

Cậu kinh hỉ triều Alpha ném đi ánh mắt không dám tin tưởng. Vui sướng qua đi, vành mắt lại cảm tính đỏ.

“Anh mua khi nào?” Kiều Tri Miên lẩm bẩm cầm lấy bộ quần áo trong trang phục ba người kia, chiếc áo ngủ mini tiểu bảo bảo.

Khóe miệng cậu không thể kiểm soát nhếch lên, má lúm đồng tiền hãm sâu mở ra.

Khi đó đi dạo trung tâm thương mại, cậu còn cố ý giận dỗi.

Cũng còn chưa có mang thai. Hiện tại tới vừa vặn tốt, chờ nhóc con ra đời, vừa vặn có thể dùng.

Cậu vuốt ve chất liệu vải mềm mại thoải mái của quần áo, nghịch ống tay áo cùng ống quần nhỏ ngắn.

Lần thứ hai thấy, vẫn là nhìn thế nào cũng thấy thích, thậm chí trong óc đều xuất hiện hình ảnh bảo bảo mặc vào.

“Ngày đó em giận dỗi đi rồi, anh vội vàng thanh toán tiền,” Liêm Dật đi theo ngồi bên cạnh ‘vợ’, bàn tay chống ở phía sau cậu, đem cậu hộ ở trong vòng bảo hộ của mình:

“Hướng dẫn mua hàng đóng gói chuyển phát nhanh về nhà chúng ta, vốn dĩ nghĩ ngay trong đêm đó liền cho em, kết quả ngày đó chân em lần đầu tiên, có thể động đậy, anh thoáng chốc quá cao hứng, hoàn toàn liền quên mất chuyện này.”

Kiều Tri Miên nghĩ đến ngày đó liền tức giận, quay đầu giận trừng người đàn ông một cái, nhưng độ cong khóe miệng liền không xuống dưới.

“Đã qua lâu như vậy rồi,” cậu lẩm bẩm oán trách: “Kiểu dáng đều lỗi thời rồi,”

“Áo ngủ còn phân mới cũ sao?” Liêm Dật kinh ngạc, anh từ trước đến nay không hiểu loại đồ vật nghệ thuật thời thượng này.

“Vâng ~” Omega ngạo kiều nâng cằm lên, cố ý nói: “Bất quá, miễn cưỡng còn tính có thể chấp nhận ~”

Kỳ thật cậu chính là nói bừa, bảo bảo còn chưa ra đời đâu, cái gì lỗi thời hay không lỗi thời. Cậu thích vô cùng!

“Nè, anh,” Kiều Tri Miên cầm lấy kiện lớn nhất kia nhét vào lòng người đàn ông, lại hưng phấn mà ôm lấy kiện nhỏ hơn một chút kia thuộc về chính mình: “Đây là của em~” cậu nói rồi an bài rõ ràng: “Nhóc con thì giúp nó cất thật tốt, chờ sang năm nó sinh ra, chúng ta có thể cùng nhau mặc!”

Liêm Dật xem bộ dạng nhỏ bé này của cậu thấy thế nào cũng thấy thích, đem cậu kéo vào lòng n.g.ự.c hung hăng hôn một ngụm khuôn mặt, mút đến phát ra tiếng.

“Đều nghe bảo bối,” Anh cười cọ cọ cổ cậu, lưu luyến si mê ngửi mùi hương cơ thể dễ ngửi kia: “Ngày mai chồng đưa em đi khám thai được không?”

Hô hấp Kiều Tri Miên đều dính đầy hạnh phúc, dựa vào n.g.ự.c Alpha lại ngoan lại mềm gật đầu: “Vâng!”

11 giờ sáng, dưới tòa nhà chính pháp Liên Bang.

Bánh xe chiếc xe hơi màu đen dừng lại từ từ, chậm rãi ngừng hẳn.

Liêm Dật quen thuộc lấy áo khoác trên đùi Omega, giúp cậu mặc vào. Lại xuống xe đi đến ghế phụ kéo cửa xe ra, không đi lấy xe lăn trong cốp.

“Muốn thử đi một chút không?” Anh cúi người hỏi, thuận tiện nhận lấy túi hồ sơ khám thai trong tay ‘vợ’.

Kiều Tri Miên đôi mắt hạnh chuyển động, xoa xoa cái bụng hơi phồng lên rối rắm một chút, gật gật đầu: “Ừm, anh đỡ em...”

Liêm Dật lộ ra nụ cười cưng chiều, thật cẩn thận dìu cậu xuống xe.

Hai chân Omega cẩn thận đạp lên mặt đất cứng rắn, đứng vững sau mới theo lực đạo của Alpha đứng dậy.

Liêm Dật đứng ở bên cạnh ‘vợ’, cánh tay cường tráng từ sau lưng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, một tay khác lòng bàn tay hướng lên nắm lấy tay cậu, cung cấp lực đỡ cho cậu nắm lấy.

“Chúng ta không đi lên, đến quán cà phê kia ngồi một lát,” Anh che chở người trong lòng đi lại chậm rãi, thuận tiện giải thích: “Văn kiện lát nữa Nghiêm Trì sẽ đưa xuống.”

“Được...” Kiều Tri Miên mím môi đáp lại, chuyên tâm nhấc chân, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt hai ngón tay người đàn ông.

Đi đến nửa đường cậu liền cảm thấy mệt mỏi, đỡ bụng bầu hướng trong lòng n.g.ự.c anh dựa dựa, ngẩng đầu nhíu mày làm nũng: “Không muốn đi nữa... Anh ôm em đi,”

Từ khi mang thai bụng lớn lên một chút, cậu liền cảm giác cơ thể nặng lên không ít. Luyện tập đứng thẳng gì đó cũng không còn nhẹ nhàng như trước.

Liêm Dật hữu cầu tất ứng, không nói hai lời nâng m.ô.n.g Omega, nhẹ nhàng bế cậu lên, hai ba bước đi đến trước bàn tròn bên ngoài quán cà phê, quen thuộc hôn khuôn mặt cậu một cái, mới đặt cậu ngồi xuống ghế.

Kiều Tri Miên có chút thẹn thùng khi thân mật như vậy ở bên ngoài. Cậu ngượng ngùng quét mắt bốn phía, may mắn là giờ làm việc, không có nhiều người.

Liêm Dật gọi ba ly nước uống và vài phần đồ ăn vặt, liền ngồi xuống bên cạnh ‘vợ’, cùng cậu xem báo cáo và ảnh chụp mới khám thai xong.

Thai nhi hơn bốn tháng ngũ quan đã có thể phân biệt rõ ràng, lớn lên thực tú khí. Bàn tay nhỏ cùng chân nhỏ cũng có thể rất nhỏ hoạt động, nắm tay đá chân.

Hai vị phụ thân sự hưng phấn còn chưa qua đi, đầu ghé vào cùng nhau xem đến nhập tâm.

Quanh thân tỏa ra tiểu hoa màu hồng nhạt và bong bóng ngọt ngào, ngưng kết thành một kết giới hạnh phúc, không người có thể quấy rầy.

“Ai nha...” Kiều Tri Miên nhìn nhìn phát ra tiếng kinh hô ngắn ngủi, sờ sờ bụng, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông gần trong gang tấc, cười ra hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào: “Nhóc con vừa mới lại đá em.”

“Phải không, anh cảm nhận một chút,” Liêm Dật kinh hỉ nhướng mày, bàn tay to rộng xoa ấm mới thật cẩn thận để lên.

Người cha mới này khẩn trương cảm thụ sức sống của đứa bé.

Hôm nay đi khám thai, Liêm Dật liền vẫn luôn bị một loại kích động khó có thể miêu tả.

Nghe tiếng tim thai của sinh mệnh nhỏ bé bên trong này, ‘thùng thùng, thùng thùng’ như là đang cùng các ba ba chào hỏi.

Rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh đang nhảy múa trong bụng người yêu. Đây là con của anh, đứa bé chung của anh và Omega của anh.

 

back top