GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 42

Tiếng loa phát thanh thông báo đoàn tàu sắp đến ga vang lên, Chúc Xuân Hòa chậm rãi mở mắt.

Trên thực tế, anh đã tỉnh từ lâu, chỉ là không muốn để Hàn Tư ngồi bên cạnh phát hiện nên tiếp tục giả vờ ngủ.

Hành khách trong xe bắt đầu di chuyển. Chúc Xuân Hòa an ổn ngồi trên ghế chờ đến khi đám đông xuất hiện một khoảng trống mới đứng dậy, đi lấy hành lý đặt trên giá.

Cùng lúc anh đứng lên, Hàn Tư cũng đứng dậy theo. Anh khó khăn lắm mới chen qua trước mặt Hàn Tư, không thể bỏ qua những hơi thở như có như không và sự chạm chạm vô tình dừng lại bên cạnh mình.

Chúc Xuân Hòa cuối cùng cũng đứng ở hành lang. Khi nắm lấy hành lý, cổ tay anh đột nhiên trượt, may mắn Hàn Tư nhanh tay giúp đỡ. Vali va trúng cánh tay hắn bị chặn lại.

“Anh không sao chứ?” Khó khăn lắm mới kéo được vali xuống khỏi giá, xách bên người, Chúc Xuân Hòa thấy Hàn Tư thong thả ung dung phủi đi bụi bặm trên người, không tự chủ được mà nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm vali.

Hàn Tư thuận thế để lộ một vệt bẩn khó coi trên áo sơ mi. Hắn không nói có chuyện gì cũng không nói không có chuyện gì, chỉ mang theo một chút ý cười lướt nhẹ nhìn thẳng vào đáy mắt Chúc Xuân Hòa.

Chúc Xuân Hòa mím môi, không chút do dự kéo vali quay đầu bước đi.

Đáng tiếc, con đường này đông nghịt người, chưa đi được hai bước đã bị lấp kín. Chúc Xuân Hòa chỉ đành kéo vali đứng tại chỗ chờ đợi.

Cố tình Hàn Tư lại đi theo phía sau anh, đường trước đường sau đều bị chặn, anh bị vây khốn trong đoàn tàu, chỉ chờ đợi đoàn tàu dừng ở sân ga, có thể nhanh chóng rời đi.

Vali hành lý hơi trĩu xuống, anh liếc nhìn ra sau, Hàn Tư giơ tay ấn trên vali của anh: “Xuân Hòa, đau tay.”

Cố tình ống tay áo được xắn lên để lộ vết hằn trên cánh tay. Chúc Xuân Hòa phảng phất lại ngửi thấy cái mùi hương nóng rực kia.

Anh vội vàng dời mắt khỏi vết thương trên tay Hàn Tư, xoay người hoàn toàn nhìn về phía người trước mắt: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

Anh rũ xuống đôi mày đang nhíu chặt: “Vậy anh muốn tạ lễ gì sao?”

“Tạ lễ”, thật là một từ hay.

Hàn Tư gần như muốn bật cười. Hóa ra có thể dễ dàng như vậy mà có được một món tạ lễ từ Xuân Hòa sao?

Nhưng cố tình người trong cuộc không hề có chút cảnh giác nào, chỉ lo trừng đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, miệng nói “qua thôn này đã có thể không còn cửa hàng này”, từng chút từng chút di chuyển theo đám đông về phía trước.

Hàn Tư căng cánh tay chắn ngang xung quanh Chúc Xuân Hòa, trước khi anh sắp đụng phải chướng ngại vật ở chỗ nối liền đoàn tàu, hắn túm anh vào lòng mình.

Hai người va vào nhau, trái tim phát ra tiếng phanh rất lớn.

Chúc Xuân Hòa vội vội vàng vàng lui ra khỏi lòng hắn: “Anh, anh làm gì!”

“Chú ý an toàn dưới chân nha Xuân Hòa.” Giọng Hàn Tư nghe còn có một tia bất đắc dĩ.

Chúc Xuân Hòa vội vàng cúi đầu nhìn mới phát hiện mình đã đi qua chỗ nối liền đoàn tàu.

Lời cảm ơn vừa mới nói giờ phút này lại muốn thêm một khoản nữa.

Anh đột nhiên xoay người lại, Không được, cái này không tính. Đây là do xoay người lại nói chuyện với Hàn Tư mới tạo thành ngoài ý muốn, hắn nên chịu trách nhiệm.

Chúc Xuân Hòa sau khi tiến hành một cuộc thảo luận nghĩa chính từ nghiêm trong lòng, quyết định trước khi chính thức xuống xe đều không cần tiếp tục nói chuyện với Hàn Tư.

Đoàn tàu thật sự đến ga, cửa xe mở ra, hành khách nối đuôi nhau đi ra.

Chúc Xuân Hòa cũng theo sát dòng người chạy trốn ra khoảng đất trống trên sân ga.

Vừa xuống xe đã ngửi thấy mùi khó chịu, anh tránh đi hướng gió t.h.u.ố.c lá thổi tới, nhanh chóng chạy về phía trước hai bước.

Tiếng bước chân hỗn loạn, Hàn Tư như bóng với hình theo sát.

Thỉnh thoảng Chúc Xuân Hòa cũng cảm thấy Hàn Tư dạo này đạt được tựa như một vệt bóng của anh, trước sau theo dõi ở phía sau mình.

Kéo hành lý bước lên thang cuốn, Hàn Tư chậm hơn một bước, vững vàng đi theo phía sau anh, cái bóng cực lớn đến mức có thể bao phủ anh hoàn toàn.

Anh vẫn phải ngẩng đầu lên để nhìn Hàn Tư đang đứng trên bậc thang lúc này.

Thang cuốn đưa họ xuống lầu, anh cuối cùng cũng có thể nhìn thẳng vào mắt Hàn Tư.

“Anh muốn tạ lễ như thế nào?” Chúc Xuân Hòa hỏi. Anh không muốn thiếu Hàn Tư bất cứ điều gì.

Sân ga ồn ào tiếng người, Chúc Xuân Hòa nhìn về phía đôi mắt Hàn Tư. Từ trong ánh mắt hắn anh thấy chính mình: “Xuân Hòa, cho tôi thêm một cơ hội để theo đuổi em được không?”

Bọn họ đã kết thúc, nhưng Hàn Tư không muốn kết thúc, hắn còn muốn một khả năng bắt đầu lại.

Vậy lần này, bọn họ có đang đứng trên một đường đua công bằng không? Trong lòng Chúc Xuân Hòa một mảnh buồn bã.

“Cái này mới không tính tạ lễ.” Chúc Xuân Hòa lẩm bẩm nhỏ giọng, đây là muốn anh bán đứng linh hồn của chính mình.

“Nhưng tôi chỉ muốn một cơ hội như vậy, có thể mời em cho tôi một cơ hội được không?”

Sự sụp đổ và tái thiết niềm tin cần một quá trình dài dòng. Chúc Xuân Hòa nhìn Hàn Tư không biết nên mở miệng cự tuyệt như thế nào, rốt cuộc ngay từ đầu là anh đã mở lời.

“Anh cái này tính là lấy ơn huệ đổi lấy sự báo đáp sao?” Chúc Xuân Hòa nhăn mũi lại, không thể không thừa nhận mình luôn lặp lại bại bởi Hàn Tư.

Hàn Tư rũ mặt mày xuống, cố tình thả ánh mắt mình thấp đi vài phần: “Không tính, bởi vì em có thể cự tuyệt tôi.”

Chúc Xuân Hòa xác nhận, đây chính là hiệp ân báo đáp.

Anh xách vali hành lý đi về phía trước, những câu nói rối rắm vừa rồi đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Anh sẽ không đồng ý Hàn Tư.

Mặc dù trở thành người theo đuổi thì không cần sự đồng ý của người bị theo đuổi, nhưng anh sẽ không đồng ý Hàn Tư.

Dù là động vật không có phòng bị nhất trong rừng rậm cũng sẽ sinh ra sự sợ hãi đối với thợ săn sau khi lặp lại rơi vào bẫy rập.

Chúc Xuân Hòa đi đến ngoài sân ga, chuẩn bị đi tàu điện ngầm tìm Lưu Càn.

Hàn Tư đi theo Chúc Xuân Hòa cùng nhau chen chúc lên tàu điện ngầm. Chúc Xuân Hòa bắt lấy vali co lại vào một góc.

Hàn Tư lần đầu tiên ngồi tàu điện ngầm, hắn không quá quen mà hơi nhíu mày, cẩn thận nghiêng đầu tránh đi người đi đường, tận lực dựa vào bên cạnh Chúc Xuân Hòa.

Chúc Xuân Hòa che miệng lại lén cười, bộ vest cao cấp của Hàn Tư lúc này đã phủ đầy nếp nhăn, giày da dính bụi bặm.

Dáng vẻ chật vật hiếm thấy.

Hàn Tư cưỡng chế sự không vui trong lòng, vén sợi tóc rũ xuống ra sau, chậm rãi thở ra một hơi. Hắn quay đầu nhìn về phía đôi mắt sáng lấp lánh của Chúc Xuân Hòa, lồng n.g.ự.c chợt sụp đổ.

“Cười cái gì?” Hàn Tư nhướng mày, đặt câu hỏi về phía Chúc Xuân Hòa.

Chúc Xuân Hòa liên tục lắc đầu, nhưng đáy mắt là ý cười không thể giấu được.

Trán bị chọc hai cái: “Thật là cún nhỏ hư.”

Chúc Xuân Hòa lập tức bất mãn nhe răng về phía hắn: “Mới không phải, tôi là sứ giả chính nghĩa đó nha!” Thích xem Hàn Tư gặp khó khăn thì sao? Chuyện thường tình thôi!

Hàn Tư từ cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ: “Được rồi sứ giả chính nghĩa, vậy tiếp theo em muốn đánh đổ tôi cái tên đại phá hoại này sao?”

Hắn ngước mắt lên. Chúc Xuân Hòa đôi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo vali, dựa vào góc tường, cười tủm tỉm lắc đầu với hắn, mái tóc buộc lại cứ như đuôi chó nhỏ vậy quẫy qua quẫy lại.

“Đúng vậy đúng vậy, kẻ xấu là phải tiếp nhận trừng phạt.”

Hàn Tư nhịn không được giơ tay đỡ lấy cằm anh: “Trừng phạt gì? Trừng phạt rời đi bên cạnh em sao?”

Tình ý trong ánh mắt hắn nồng đậm đến mức không thể hòa tan được.

Chúc Xuân Hòa chỉ lo chớp mắt, cắn môi dưới không biết nên đáp lại như thế nào.

Giờ phút này trong cổ họng anh tràn đầy mùi vị ẩm ướt của nước biển, hơi hơi kích thích chóp mũi: “Anh phạm quy rồi, Hàn Tư.”

Ở dòng người lần nữa ùa vào toa xe, Hàn Tư mở hai tay chống ở xung quanh Chúc Xuân Hòa.

Họ bị vây khốn trong cái góc chật hẹp này. Chúc Xuân Hòa hô hấp gian tràn đầy mùi nước hoa Cologne nam tính: “Anh lại phạm quy.”

Hàn Tư hơi rũ mắt: “Cho nên em muốn phạt tôi thẻ đỏ kết thúc sao?”

“Ừm, phạt anh kết thúc.” Chúc Xuân Hòa thấp giọng nói.

“Thế thì tôi còn có thể có được cơ hội dự thi không? Trọng tài Xuân Hòa.”

Luôn luôn tránh không khỏi vấn đề này.

Đoàn tàu phanh gấp, khởi động, mỗi một lần lắc lư khoảng cách giữa hai người đều sẽ lại gần. Chúc Xuân Hòa đầu đập vào n.g.ự.c hắn, tiếng tim đập vang dội sắp đột phá ranh giới.

Sự trầm mặc vô hạn lan tràn, thẳng đến khi Chúc Xuân Hòa nghe được thông báo xuống xe vang lên.

Anh vội vàng kéo vali hành lý chen lấn từ đám đông đi ra ngoài. Hàn Tư đi phía trước giúp anh mở đường.

Chúc Xuân Hòa không hề nói chuyện với Hàn Tư, chỉ lo kéo vali hành lý đi về phía trước.

Rời khỏi ga tàu điện ngầm, Chúc Xuân Hòa bắt đầu đối chiếu bản đồ tuyến đường tìm kiếm địa điểm Lưu Càn đã nói.

Hàn Tư đi theo bên cạnh giữ chặt vali hành lý, Chúc Xuân Hòa giằng co không lại đành phải chọn buông tay.

Hai người vòng quanh con phố đi một khoảng cách rất dài. Chúc Xuân Hòa không quá am hiểu xem bản đồ, đi nhầm rất nhiều lần vẫn không tìm thấy tuyến đường chính xác.

Anh dừng lại tại chỗ lặp lại xem bản đồ. Di động bị Hàn Tư nhẹ nhàng khéo léo lấy được trong tay, giây tiếp theo ngay cả tay anh cũng lọt vào lòng bàn tay Hàn Tư.

“Đi theo tôi.”

Hàn Tư chỉ nhìn lướt qua bản đồ liền nhớ kỹ lộ trình đại khái, giải cứu Chúc Xuân Hòa khỏi tuyến đường quanh co trên bản đồ, đưa anh đến con đường chính xác.

Lòng bàn tay độ ấm cuồn cuộn không ngừng, xua tan cái lạnh lẽo.

Hàn Tư nói đùa: “Không sợ tôi đem em bán đi sao?”

Thở ra khí thể chậm rãi hóa thành màu trắng. Chúc Xuân Hòa lắc lắc bàn tay hai người đang nắm lấy nhau: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị anh bán đi.”

Hàn Tư đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn về phía đôi mắt thản nhiên của Chúc Xuân Hòa.

“Tôi dù có nói bao nhiêu lần xin lỗi đều không có ý nghĩa, đúng không?”

Chúc Xuân Hòa trầm ngâm một lát: “Cũng không tính không có ý nghĩa, ít nhất anh làm tôi biết loại tổn thương này là một thanh kiếm hai lưỡi.”

Hàn Tư chậm rãi thu hồi tầm mắt, nắm lấy tay càng lúc càng chặt: “Phải, em nói không sai.”

Hắn đã từng ngạo mạn cho rằng không có chuyện gì không nằm trong tầm kiểm soát.

Ánh trăng vĩnh cửu đi theo phía sau hai người. Họ cuối cùng cũng đi đến cửa tiểu khu Lưu Càn đã nói, và đã đến lúc hai người họ nên nói lời tạm biệt.

Hàn Tư ngón tay hơi hơi co rút, không tình nguyện mà buông tay ra.

Chúc Xuân Hòa nhẹ nhàng tránh thoát sự trói buộc của hắn, một lần nữa kéo vali hành lý về bên cạnh mình: “Tạm biệt Hàn Tư, dù sao đi nữa hôm nay cũng phải cảm ơn anh.”

“Xuân Hòa.” Hàn Tư giơ tay kéo lấy góc áo anh.

Bị giữ lại nên quay đầu lại. Chúc Xuân Hòa rơi vào sâu thẳm con ngươi dưới ánh trăng: “Không cần chọn Lưu Càn. Lưu Càn không cho em được nhiều hơn, nhưng tôi có thể, xin em lại cho tôi một lần cơ hội nữa được không?”

Anh bàng hoàng động đậy hai mắt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại Hàn Tư hiểu lầm điều gì.

“Anh đang nghĩ lung tung cái gì vậy, tôi với Lưu Càn cũng chỉ là bạn bè mà thôi, bạn bè.” Chúc Xuân Hòa nhấn mạnh, góc áo từ đầu ngón tay Hàn Tư nhẹ nhàng chảy xuống.

Hàn Tư có chút bực bội: “Được rồi, bạn bè.” Hắn đã mất đi tư cách để ghen.

Chúc Xuân Hòa nhìn ra hắn không đủ tín nhiệm với lời giải thích của mình: “Anh tin hay không tùy thích, dù sao tôi đi rồi, tạm biệt.”

Bầu không khí vốn tốt đẹp chuyển biến bất ngờ. Hàn Tư vội vàng tự trách đuổi theo bước chân Chúc Xuân Hòa. Hắn đã không dám dễ dàng thả Chúc Xuân Hòa chạy.

Cổ tay bị người ta khẩn trương nắm lấy, Chúc Xuân Hòa nhẹ nhàng liền có thể vùng thoát khỏi.

Hàn Tư thu lại đầu ngón tay cúi đầu rũ mi, hắn đem đầu gối áp xuống mặt đất. Chúc Xuân Hòa rõ ràng nhìn thấy đỉnh đầu hắn.

“Xin đừng vứt bỏ tôi, đừng từ bỏ tôi, Xuân Hòa.” Hàn Tư đem tay anh nhẹ nhàng nâng lên đặt đến bên môi, luồng khí ấm áp lan tràn trong lòng bàn tay.

Chúc Xuân Hòa không nói gì thở dài, nửa cong lưng: “Hàn Tư, nếu anh còn muốn ở bên tôi, anh nên học thẳng thắn thành khẩn hơn một chút. Cho dù là đối mặt chính mình, hay là đối mặt người khác.”

Hàn Tư chậm rãi ngẩng đầu: “Xuân Hòa, ý của em là?”

Chúc Xuân Hòa rũ mắt, đón nhận ánh mắt đang hướng về phía trước ngước lên của Hàn Tư: “Hãy theo đuổi tôi lại một lần đi, Hàn Tư.”

Chương 43

“Xuân Hòa, cậu tin ——” Lưu Càn vừa lớn tiếng la lối vừa đi vào phòng. Chúc Xuân Hòa đang xử lý dữ liệu phân tích luận văn, mắt cũng chưa rời khỏi màn hình máy tính, tùy ý nói một tiếng: “Cảm ơn, đặt tạm ở bên này giúp tớ.” Hộp thư được đặt ngay trong tầm tay anh.

Lưu Càn một m.ô.n.g dính vào sô pha, cả người biến thành động vật không xương, mềm nhũn nằm dài trên sô pha.

Hắn nhìn chằm chằm màn hình máy tính của Chúc Xuân Hòa một lúc liền cảm thấy mắt chóng mặt.

“Xuân Hòa, tớ hiện tại cảm thấy cậu là siêu nhân.”

Cuối cùng cũng tinh luyện ra được dữ liệu hữu dụng, Chúc Xuân Hòa thở phào một hơi.

Anh có thời gian để ý đến người bạn thân đang bị tổn thương tâm hồn.

Cẩn thận lưu trữ dữ liệu xong, anh tựa người về phía sau, nghiêng đầu nhìn Lưu Càn: “Sao vậy? Lại bị Chủ nhiệm khoa mắng?”

Lưu Càn thở dài thườn thượt, nhịn không được giơ tay che mặt, ngượng ngùng gật đầu.

Chúc Xuân Hòa nói: “Cậu cho tớ xem đi, nói không chừng tớ có thể giúp cậu đấy.”

Luận văn của anh đã gần hoàn thành. Kể từ khi chọn Giáo sư An làm giáo viên hướng dẫn luận văn vào học kỳ sau năm ba, luận văn của Chúc Xuân Hòa từ chọn đề đến mở đề đều thông suốt.

Hiện tại vượt qua tiến độ của không ít người, trực tiếp đi vào phần dữ liệu thực nghiệm. Mặc dù giữa chừng xảy ra vài lần sai sót nhỏ nhưng cuối cùng vẫn bắt được trị số chính xác.

Hiện giờ tình thế rất tốt, tâm trạng Chúc Xuân Hòa bị dữ liệu làm phiền một thời gian trước cũng trở nên thả lỏng không ít.

“Cái này không phải nhìn một cái là có thể giải quyết được.”

Chúc Xuân Hòa kinh ngạc nhìn về phía Lưu Càn, thấy thần sắc hắn ngơ ngẩn, không kìm được hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Sau khi Chúc Xuân Hòa liên tục truy vấn, Lưu Càn cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng: Hắn muốn đổi mới đề tài luận văn, bắt đầu lại từ đầu.

Đây không nghi ngờ gì là một hành vi mạo hiểm, dù sao thời gian làm luận văn đã qua hơn nửa, dựa theo tiến độ bình thường hiện tại phần lớn mọi người đã nộp báo cáo mở đề.

Nhưng Lưu Càn hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, dáng vẻ hoàn toàn sống không còn gì luyến tiếc.

“Vậy cậu đã đề cập chuyện này với giáo viên hướng dẫn chưa?” Chúc Xuân Hòa quan tâm hỏi.

“Đã đề cập, Chủ nhiệm khoa không quá tán đồng. Bà ấy cảm thấy tớ là đang gặp khó khăn liền muốn lùi lại, là biểu hiện không tốt, nhưng tớ thật sự không phải. Tớ chỉ là ——”

Lưu Càn đột ngột dừng câu chuyện, qua một lúc lâu mới tiếp tục: “Không muốn đi theo con đường giống như gia đình nữa.”

Chúc Xuân Hòa đại khái biết phương hướng nghiên cứu luận văn hiện tại của Lưu Càn đại thể nhất trí với hướng đi sản nghiệp của gia đình hắn.

Dưới góc độ lợi ích mà nói, đây không nghi ngờ gì là một phương thức tiện lợi, đối với Lưu Càn mà nói, đây là mảng hắn quen thuộc nhất và dễ dàng nhất để có được dữ liệu.

Nhìn dáng vẻ mờ mịt của Lưu Càn, Chúc Xuân Hòa giơ tay vỗ vỗ vai hắn: “Lưu Càn, tớ cảm thấy vào lúc này cậu vẫn là không cần làm khó chính mình thì tốt hơn. Cậu chính là phải ở chung với thiên luận văn tốt nghiệp này rất lâu. Nếu ngay từ đầu đã không thích, về sau chỉ sẽ càng ngày càng gian nan.”

Người nằm trên sô pha trầm mặc một lát sau mở lời: “Xuân Hòa, tớ phát hiện cậu hiện tại hình như không quá giống trước kia.”

Chúc Xuân Hòa cầm lấy hộp thư, nặng trĩu rơi vào trong tay: “Phải không, chỗ nào không giống?”

“Chính là cảm thấy, tâm hồn cậu hình như trở nên kiên cường hơn.”

Chúc Xuân Hòa cười rộ lên, cố tình đè thấp giọng bắt chước ngữ điệu phim hoạt hình: “Tớ chính là người sở hữu trái tim của dũng giả.”

Lưu Càn cũng bị anh chọc cười, nắm lấy vai anh qua lại lay động hai cái.

Anh cười hì hì mở ra thư Hàn Tư gửi tới, suy đoán lần này bên trong sẽ để thứ gì. Trong khoảng thời gian này Hàn Tư đi thành phố ven biển công tác.

Trước khi đi còn hỏi anh có muốn đồ vật gì không, anh lúc ấy suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, cuối cùng nghẹn ra một cái vỏ ốc.

Tờ giấy được xếp thành hình trái tim rơi ra từ phong thư. Lưu Càn thật sự nhịn không nổi, chế nhạo nói: “Đây rốt cuộc là đồ cổ chạy ra từ thế kỷ nào vậy, bây giờ theo đuổi người còn lưu hành loại kịch bản này à.”

Chúc Xuân Hòa cười đến cả vai run rẩy: “Đừng nói hắn như vậy mà, hắn cũng rất nỗ lực.” Ít nhất trái tim này gấp còn tính tinh tế, không có xiêu xiêu vẹo vẹo.

Chúc Xuân Hòa mở giấy viết thư. Giữa trái tim thả vài sợi lắc tay vàng và vòng cổ vàng, còn có một tờ giấy nhỏ Hàn Tư cố ý bỏ vào: “Đem lắc tay Lưu Càn đưa cho em thay thế đi, Xuân Hòa.”

Hàn Tư không quá thuần thục mà ở mặt sau tờ giấy thêm một cái biểu tượng mặt buồn. Chúc Xuân Hòa thật sự thấy buồn cười.

Lưu Càn trợn tròn mắt nhìn tờ giấy Hàn Tư viết, lập tức ngồi bật dậy từ sô pha: “Không phải, thằng cha này sao còn bận tâm chuyện này vậy! Không phải hắn có bệnh đi!”

“Đừng nóng giận mà Lưu Càn, người này chính là rất hẹp hòi, rất hẹp hòi mà.”

Chúc Xuân Hòa nhanh chóng an ủi bạn thân. Nhìn Lưu Càn đang giận phồng má, anh nâng cổ tay cho hắn xem, cái lắc tay vàng mà anh từ năm nhất đến năm tư vẫn luôn không thay thế: “Cậu yên tâm, tớ khẳng định đeo cái của cậu.”

Anh cầm lấy mấy món quà nhỏ Hàn Tư đưa bỏ vào trong túi, chào Lưu Càn rồi chuẩn bị về phòng xem kỹ tin Hàn Tư gửi đến.

“Đi nhanh đi đi nhanh đi, Xuân Hòa tớ nói cho cậu biết, loại lão nam nhân này xấu xa lắm, cậu phải cẩn thận một chút, đừng nhanh như vậy lại ở bên hắn.”

“Tớ biết rồi —— Mẹ Lưu Càn ——” Chúc Xuân Hòa kéo dài âm điệu, thuận thế đóng cửa lại trước khi Lưu Càn sắp xông tới.

Bang một tiếng, ấn mở đèn trên tường. Chúc Xuân Hòa đi đến bàn ngồi xuống, cẩn thận làm phẳng giấy viết thư sau đó từng câu từng chữ đọc những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Lúc mới bắt đầu làm chuyện này, tin nhắn và thư Hàn Tư gửi đến đều rất ngắn gọn, hắn dường như không nghĩ ra cuộc sống của mình có nội dung gì đáng giá để nói cho Chúc Xuân Hòa.

Chúc Xuân Hòa cũng không vội vàng chờ đợi Hàn Tư làm ra được sự thay đổi.

Muốn một người đã sống trong thế giới phong bế một thời gian dài bắt đầu thành thật phơi bày nội tâm là một chuyện rất khó khăn.

Bước ngoặt xuất hiện ở Giáo sư An.

Chúc Xuân Hòa cuối cùng lựa chọn Giáo sư An làm giáo viên hướng dẫn.

Nhưng lời Hàn Tư đã từng nói vẫn nặng trĩu dừng lại trong lòng anh. Anh quan sát mặt mày Giáo sư An, lại không phát hiện hai người có chỗ nào tương tự.

Khi anh ném vấn đề này cho Hàn Tư, lần đầu tiên anh nhìn thấy sự kháng cự rõ ràng trên mặt Hàn Tư.

Rõ ràng trước kia còn có thể giống như đùa giỡn trực tiếp mổ ra trái tim, làm bộ đau khổ không tồn tại, lợi dụng miệng vết thương để ép anh đi vào khuôn khổ.

Hóa ra anh cũng không có giống như biểu hiện mà thành thạo như vậy. Chúc Xuân Hòa chớp mắt, mạnh dạn giơ tay nắm cằm Hàn Tư, muốn hắn cúi đầu xuống nhìn về phía mình: “Hàn Tư ——” Giọng anh dính nhớp, Hóa ra tiểu cẩu cũng có ngày bắt chẹt nhân loại.

Hàn Tư thuận theo rũ mặt mày xuống, đem cổ tay Chúc Xuân Hòa bắt lấy khỏi mặt mình. Hắn nhét Chúc Xuân Hòa vào lòng mình: “Lại cho tôi một chút thời gian, một chút là đủ rồi.”

Chúc Xuân Hòa dùng sức giãy giụa đầu ra khỏi n.g.ự.c hắn, tìm được một tia khe hở để hít thở: “Vậy anh muốn bao lâu đây? Thời gian của tôi rất quý giá, người bình thường chính là tiêu hao không nổi đâu.”

“Rất nhanh, sẽ rất nhanh.” Hàn Tư vội vã muốn chứng minh thành ý của mình với Chúc Xuân Hòa, không ngừng bảo đảm với anh, mong đợi Chúc Xuân Hòa sẽ không ngay lúc này từ bỏ hắn hoàn toàn.

Chúc Xuân Hòa trấn an vỗ nhẹ lưng hắn, chờ đợi cái đáp án kia được chính Hàn Tư nói.

Cuối cùng vào một ngày chạng vạng, Chúc Xuân Hòa vừa kết thúc thảo luận đề tài luận văn cùng Giáo sư An, hai người cùng nhau đi ra khỏi văn phòng.

Và cùng nhau nhìn thấy Hàn Tư đứng ở dưới tòa nhà văn phòng. Giáo sư An lãnh đạm nhíu mày, nhìn về phía Hàn Tư đột nhiên xuất hiện.

Chúc Xuân Hòa lúc này mới ý thức được, Hàn Tư và Giáo sư An có bao nhiêu điểm giống nhau.

Mặt mày lãnh đạm, xa cách, là băng cứng ngay cả thái dương cực nóng cũng vô pháp hòa tan.

Hàn Tư đi đến bên cạnh Chúc Xuân Hòa, chủ động chào hỏi Giáo sư An, nhận được chỉ là một tiếng cười không lạnh không đạm.

Giáo sư An nghiêng đầu nhìn về phía môn sinh đắc ý của mình: “Em nên suy xét lại một chút có nên lựa chọn người này làm đối tượng yêu đương của mình hay không.”

Chúc Xuân Hòa bối rối chớp mắt. Ngày thường ở chung với giáo sư vẫn luôn không tồi, anh vẫn là lần đầu tiên trực tiếp nghe được giáo sư phun ra lời lẽ mang tính công kích mạnh mẽ như vậy.

Nghe học sinh trước kia và giáo viên văn phòng nói, Giáo sư An là người giúp đỡ mọi người.

Xem ra Hàn Tư bị loại trừ khỏi tiêu chuẩn cần được đối xử tốt.

“Là tôi đang theo đuổi cậu ấy, chúng tôi còn chưa ở bên nhau.” Thái độ Hàn Tư hơi hiện bình tĩnh, giúp Chúc Xuân Hòa làm sáng tỏ quan hệ giữa hai người.

Ánh mắt Giáo sư An dừng lại trên người Chúc Xuân Hòa: “Tôi đi trước, nếu luận văn còn có vấn đề, buổi chiều có thể đến văn phòng tìm tôi, buổi sáng tôi có cuộc họp.”

Bà làm ngơ với Hàn Tư. Chúc Xuân Hòa vội vàng gật đầu từ biệt Giáo sư An.

Chúc Xuân Hòa nhìn theo Giáo sư An đi xa, đè nén sự bất an trong lòng xuống, quay đầu nhìn về phía Hàn Tư đang đứng yên lặng một bên: “Anh sao đột nhiên lại đến đây?”

“Tôi nhớ em.” Hắn ở loại vấn đề này ngược lại biểu hiện dị thường thẳng thắn thành khẩn.

Chúc Xuân Hòa khoanh tay trước ngực, nheo mắt lại nghiêm túc quan sát thần sắc trên mặt Hàn Tư: “Anh cố ý?”

Hàn Tư đầy mặt chân thành tha thiết: “Ừm, cố ý.”

Chúc Xuân Hòa nhỏ giọng “Hừm” một tiếng, mang theo hắn rời khỏi tòa nhà văn phòng, hướng cổng trường đi.

Anh đang đợi Hàn Tư chủ động mở miệng nói về chuyện giữa Giáo sư An và hắn.

Mãi cho đến cổng trường, Hàn Tư chủ động kéo cửa xe ra cho Chúc Xuân Hòa, mời anh lên xe. Chúc Xuân Hòa vẫn không nhận được câu trả lời xác thực nào từ miệng Hàn Tư.

Chúc Xuân Hòa chống ở cửa xe đối diện với Hàn Tư: “Tôi không lên xe, anh nói trước muốn đưa tôi đi đâu?”

Bị cự tuyệt nhiều lần, Hàn Tư tập mãi thành thói quen, thong thả ung dung giải thích về bữa tối hôm nay.

“Có thể lên xe không? Xuân Hòa.”

Chúc Xuân Hòa chậm rãi buông tay, dứt khoát lưu loát bò lên ghế phụ, tự mình kéo dây an toàn.

Hàn Tư dường như không dự đoán được hôm nay anh lại đồng ý lời mời dùng bữa tối của mình.

Sau khi ngây người một lát và chú ý tới động tác ngước mắt của Chúc Xuân Hòa, hắn vội vàng đóng cửa xe, ngón tay trên cửa sổ xe phác họa ra một hình trái tim.

Chúc Xuân Hòa chọc một phát trúng trung tâm trái tim. Hàn Tư cười tủm tỉm vòng trở lại ghế lái, việc đầu tiên khi lên xe chính là khóa bốn cửa xe.

“Vạn nhất ô tô tự cháy tôi đều chạy không được.” Chúc Xuân Hòa gõ gõ cửa xe, vô ý nghĩa mà nâng mí mắt.

“Sẽ không.” Hàn Tư trả lời rất nhanh. Chúc Xuân Hòa không phân rõ hắn là đang nói “Ô tô sẽ không tự cháy” hay “Sẽ không chạy không được”, cũng có khả năng là cả hai.

Anh dựa vào cửa xe, nghiêng đầu xem Hàn Tư mở nhạc trên xe, bài hát đầu tiên phát ra chính là bài đứng đầu bảng xếp hạng anh thích nghe trước kia.

Không khí lạnh trong xe mở rất lớn. Chúc Xuân Hòa rất nhỏ đung đưa mũi chân, muốn né tránh luồng khí lạnh quanh quẩn bên người.

Áo khoác vest mang theo nhiệt độ cơ thể che khuất đầu gối anh. Chúc Xuân Hòa nhét tay vào phía dưới áo khoác: “Anh một năm bốn mùa đều mặc vest, còn đều là tay dài, sẽ không nóng sao?” Anh thật sự tò mò vấn đề này rất lâu.

“Cũng ổn.” Hàn Tư đón nhận ánh mắt hoài nghi của Chúc Xuân Hòa, giải thích thêm: “Trừ buổi chiều nay đứng ở dưới tòa nhà văn phòng của các em ra, tôi không cần rời khỏi nơi mát. Hơn nữa tôi tương đối chịu nhiệt, mặc quen rồi sẽ không có cảm giác nhiều lắm.”

Chúc Xuân Hòa sờ qua áo vest, vải dệt trơn trượt lướt qua đầu ngón tay, cảm giác như là một loại lụa tơ tằm.

“Hàn Tư.”

“Ừm?”

“Tôi muốn trả thù người giàu có”

Hàn Tư khẩn cấp quay đầu lại nhìn về phía Chúc Xuân Hòa.

Chúc Xuân Hòa trên mặt mơ hồ ngậm ý cười, trái tim đang treo cao bùm một tiếng rơi xuống. “Đừng nói loại lời này, nghe tới thật đáng sợ.”

“Chỗ nào đáng sợ, tôi vẫn luôn suy nghĩ, anh thật sự sẽ có phiền não sao? Hàn Tư.” Chúc Xuân Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, vô số phong cảnh tương tự lướt qua trước mắt.

Anh vẫn không tìm thấy cái gọi là lòng trung thành ở thành phố lớn phồn hoa này. Càng tiếp cận tốt nghiệp anh càng không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Phiền não thì thật ra có rất nhiều, công tác, sinh hoạt, mâu thuẫn gia đình, không thiếu một cái nào.”

Chúc Xuân Hòa phác họa đường cong trên cửa sổ xe: “Ai, người phải kiếm được bao nhiêu tiền mới có thể không có phiền não đây?”

“Bất kể kiếm được bao nhiêu tiền, phiền não đều sẽ vẫn luôn tồn tại. Bởi vì dục vọng của nhân loại sẽ không vì tiền tài mà tiêu vong, ngược lại sẽ vì tiền tài mà bành trướng vô hạn.”

Chúc Xuân Hòa xuyên thấu qua cửa kính xe đối diện ánh mắt Hàn Tư, theo bản năng cong lên đôi mắt: “Vậy hiện tại phiền não lớn nhất của anh là cái gì vậy? Hàn Tư.”

Dục vọng lớn nhất của anh là gì vậy? Hàn Tư.

“Xuân Hòa còn sẽ yêu tôi sao, tôi mỗi ngày đều đang vì chuyện này mà phiền não.”

Chúc Xuân Hòa không trả lời, an tĩnh thở ra một hơi vào cửa kính, đáng tiếc thời tiết quá to nên khí trắng sẽ hòa tan trong nháy mắt.

Hàn Tư cẩn thận không tiếp tục truy vấn, không thể ép người quá chặt, lần nữa làm người vứt bỏ.

Ô tô vững vàng dừng lại ven đường, cửa xe giải khóa, họ đã đến đích.

 

back top