Vừa qua mùng Một Tết, Chúc Thanh Mang liền thu dọn đồ đạc, mua vé xe chuyến sớm nhất đến thành phố tìm việc làm.
Trước khi đi Chúc mụ mụ không nói gì, chỉ là lén lút chuyển tiền cho Chúc Thanh Mang.
Lần này đến lượt Chúc Xuân Hòa đưa anh ấy ra nhà ga. Chúc Thanh Mang đứng ở cổng soát vé vẫy tay với anh: “Mau về đi thôi, bên ngoài lạnh lắm. Tao kiếm được tiền liền trở về, yên tâm đi.”
Chúc Xuân Hòa nhìn thấy ý buồn bã hiện ra dưới mắt anh ấy, không nhịn được thở dài.
Đối diện với ánh mắt không tán thành của Chúc Thanh Mang, anh lại nuốt hơi thở đó xuống, một lần nữa nở một nụ cười tươi.
Ít nhất lúc chia tay này, cả hai đều phải vui vẻ.
Chúc Thanh Mang thấy vậy lúc này mới hài lòng, dùng sức vẫy tay rồi xoay người đi vào bên trong sân ga.
Chúc Xuân Hòa dừng chân ở cửa hồi lâu, sau khi không còn thấy bóng người mới ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài.
Ai nói tiền không phải vạn năng, người ta khi không có tiền dễ dàng đi lại khó khăn. Chúc Xuân Hòa bắt xe về cô nhi viện, vừa đến cửa mới phát hiện Chúc mụ mụ vẫn luôn đang đợi anh.
Anh miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn rơi lệ, đi đến bên cạnh mẹ, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần sống lưng đã có chút còng xuống của bà.
Thật đáng ghét, rõ ràng đã lớn rồi mà vẫn phải để mẹ vì họ mà lo lắng.
Chúc Khanh Lương đổi chủ đề: “Khi nào các con khai giảng?”
Chúc Xuân Hòa nhẹ giọng nói: “Cuối tháng sẽ trở về.”
Tính toán ngày thì còn một khoảng thời gian nữa. Chúc mụ mụ nắm tay anh xoa xoa từng chút một: “Tốt, tốt, mẹ biết rồi.”
Anh không nên nhìn thấy sự thương xót từ trong ánh mắt của mẹ. Cho nên bà nhất định biết Chúc Thanh Mang vì sao rời đi, và lúc trước lại vì sao trở về. Anh nâng tay lên vén lọn tóc rối của mẹ ra sau tai: “Mẹ, con sẽ ở bên mẹ thật lâu.”
Chúc Khanh Lương lại cười rộ lên: “Không cần, Xuân Hòa của mẹ không cần trở về nơi này.”
Phượng hoàng bay ra phải tìm cây ngô đồng thích hợp hơn để cư trú, mà không cần tiếp tục quanh quẩn tại thị trấn nhỏ bị núi vây quanh này.
Chúc Xuân Hòa trầm mặc không nói lời nào: Vậy mẹ một mình lại nên làm sao để đối kháng với thời gian?
Sớm muộn gì cũng có một ngày, mẹ sẽ già đến mức đi không nổi, không thể thuần thục an ủi tiếng khóc của những đứa trẻ trong cô nhi viện, chỉ có thể bó tay không làm gì được mà ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của chúng, lại rốt cuộc vô lực nói ra một câu “Đừng sợ, mẹ ở đây”.
Chờ đến lúc đó, mẹ lại nên làm thế nào? Anh khẽ mím môi, cán cân vốn kiên định trong nội tâm đang từng chút từng chút nghiêng về một phía khác.
“Hứa với mẹ, không cần trở về nơi này, được không?” Chúc Khanh Lương nhẹ nhàng khẽ khàng nói với anh.
Chúc Xuân Hòa không nhịn được nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ. Đôi tay đã nổi nếp nhăn này gánh vác hy vọng của vô số đứa trẻ trong cô nhi viện: “Chính là......”
Anh vẫn như một đứa trẻ khóc òa vào lòng mẹ. Bàn tay ôn nhu vỗ về sau lưng anh, một lần lại một lần an ủi cảm xúc mất kiểm soát của anh.
“Không có chính là. Mẹ không muốn con trở về. Bằng cấp của con, chuyên ngành của con, tài hoa của con ở đây sẽ không nhận được sự phát triển xứng đáng. Cho nên Xuân Hòa, con không nên trở về.
Mẹ chưa từng muốn trở thành gánh nặng của ai, mẹ nên là hậu thuẫn tốt nhất của con. Cho nên, không cần trở lại nơi này, không cần vì tình cảm nhất thời mà từ bỏ nhân sinh tốt đẹp của chính mình. Con nghe rõ chưa? Chúc Xuân Hòa.”
Từng câu từng chữ của mẹ đều đang gõ vào cánh cửa trái tim anh. Anh quả thực không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể không ngừng nắm chặt quần áo mẹ, liên tục gật đầu. Anh biết rồi, anh biết rồi.
“Sắp đến mùa xuân thật sự rồi.”
Chúc Xuân Hòa ghé vào lòng mẹ, nghĩ đến mùa xuân của huyện Biệt Thanh. Cây đào được trồng ở cửa cô nhi viện sẽ nở hoa, chờ thời tiết nóng hơn một chút, sẽ kết trái cây bị lũ trẻ hái xuống.
Năm nay, mùa xuân của huyện Biệt Thanh đến chậm hơn mọi năm. Cho đến khi Chúc Xuân Hòa mang theo hành lý rời nhà, vẫn còn là mùa đông hiu quạnh. Anh vùi mặt vào khăn quàng cổ, từ biệt mẹ xong soát vé vào ga.
Phòng chờ xe của huyện Biệt Thanh luôn trống trải. Chúc Xuân Hòa tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, cúi đầu nghịch di động trả lời tin nhắn của Lưu Càn gửi tới.
Lưu Càn cái Tết này đã trải qua ít nhất năm buổi yến hội xem mắt.
Người nhà cậu ta vội vã muốn tìm cho cậu con trai thứ một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối thích hợp.
Ngoài độ phù hợp pheromone và gia thế, họ không yêu cầu những thứ cơ bản nhất như tình cảm.
Chúc Xuân Hòa kinh ngạc trước sự vô tình của giới tư bản, lại suy nghĩ, Lưu Càn tương lai cũng sẽ biến thành người như vậy sao?
Ít nhất hiện tại Lưu Càn trông vẫn rất bình thường, bình thường mà oán giận hành vi nóng lòng tìm đối tượng lai giống thích hợp cho mình của người nhà.
Cậu ta phẫn nộ nói: “Tớ thật hoài nghi chính mình trong mắt họ chính là cái máy sinh dục.”
“Nhưng cậu không phải Alpha sao?”
Chúc Xuân Hòa nhìn dòng chữ “Đang nhập...” ở phía trên, cười chớp chớp mắt.
“Chúc Xuân Hòa! Đây là trọng điểm sao? Huống hồ ai nói Alpha không thể sinh, chỉ là khoang sinh sản thoái hóa chứ không phải hoàn toàn vô dụng!”
Suy nghĩ của Lưu Càn bị quấy rầy hoàn toàn. Chúc Xuân Hòa nhịn không được cong môi, cuối cùng ý thức được mình bị trêu chọc, Lưu Càn trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Sau khi bắt máy, giọng Lưu Càn vẫn vang vọng như thường lệ: “Chúc Xuân Hòa! Cậu dám cười nhạo tớ!”
“Tớ nào có, tớ chỉ là thấy cậu quá tức giận nên mới trêu cậu một chút thôi mà. Ai nha, cậu đừng giận nữa được không?”
“Cậu không đúng, cậu không phải Chúc Xuân Hòa. Cậu trả lại Xuân Hòa ôn nhu lương thiện ngoan ngoãn hiểu chuyện ngây thơ hồn nhiên của tớ đây!”
Chúc Xuân Hòa hợp tác hắng giọng: “Tớ ở đây mà Lưu Càn.”
Lưu Càn đột nhiên dừng lại giọng nói, chợt cười rộ lên: “Thật là, quả nhiên vẫn là về nhà tốt nha, về nhà một chuyến người cũng trở nên sống động hơn.”
Đúng vậy, vẫn là về nhà tốt nha. Chúc Xuân Hòa giơ di động lên hướng về phía trần nhà. Loa phóng thanh trong phòng chờ đang kêu tên đoàn tàu sắp vào ga, vẫn chưa đến lượt anh.
“Nhưng tớ nói thật đấy, cảm giác kết hôn như vậy cũng quá không tôn trọng. Đặt người vào hai bên cán cân, dựa theo điều kiện mà thêm cân lượng vào, cho đến khi hai bên ngang bằng mới coi là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối tốt đẹp. Người chỉ có môn đăng hộ đối mới có thể nói chuyện tình cảm sao?”
Kinh nghiệm tình cảm của Chúc Xuân Hòa quá ít ỏi, đối mặt với vấn đề bàng hoàng vô thố của Lưu Càn thực ra cũng không thể đưa ra câu trả lời thực sự tốt.
Anh chỉ có thể vắt óc suy nghĩ: “Vấn đề này rất khó trả lời ai, ít nhất từ một góc độ nào đó mà nói thì tình cảm xứng đôi với nhau mới có thể có khả năng phát triển liên tục đi.”
Lưu Càn: “Loại lời này, chị tớ cũng nói với tớ một lần rồi. Chị ấy kết hôn với anh rể tớ chính là vì coi trọng tài nguyên kỹ thuật trong tay anh ấy, hai người theo nhu cầu của nhau, cùng nhau nâng đỡ đi đến hôm nay. Nảy sinh ra không phải là tình yêu mà là một loại tình cảm tương tự như tôn kính.”
“Cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt đi, chỉ cần người có thể nghĩ thoáng.”
“Trọng điểm là, tớ nghĩ quẩn trong lòng.” Lưu Càn lẩm bẩm tự nói.
Tiểu thiếu gia từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa cũng sinh hoạt trong sự kiểm soát tuyệt đối, cậu ta đương nhiên không thể quyết định hôn nhân của chính mình.
Đi đến giai đoạn mấu chốt của cuộc đời, thiếu gia Lưu rốt cuộc nghênh đón thời kỳ phản nghịch, khẽ giọng nói: “Xuân Hòa, tớ muốn chạy trốn.”
Bị tin tức bất ngờ này làm cho ho khan liên tục, Chúc Xuân Hòa chỉ có thể bảo cậu ta bình tĩnh một chút.
Chạy trốn muốn chạy đi đâu, chạy trốn như thế nào, tương lai có tính toán gì, những chuyện này còn chưa nghĩ kỹ làm sao có thể toàn bộ mà trực tiếp chạy đi đâu?
Lời khuyên của anh bị tiếng thông báo làm gián đoạn, Lưu Càn trước sau vẫn không nói gì.
Chúc Xuân Hòa vừa soát vé vừa cầm di động tiếp tục nói: “Lưu Càn, cậu sao không nói gì hết vậy?”
“Tớ đang suy nghĩ chuyện cậu nói, cậu nói đúng, tớ quả thực không thể nóng đầu, muốn làm liền đi làm. Tớ muốn bắt đầu từ bây giờ quy hoạch tương lai của tớ, tớ không thể tiếp tục mắc kẹt trong cuộc đời do Lưu gia quy hoạch cho tớ. Tớ muốn chạy, tớ nhất định phải chạy.”
Lần này đến lượt Chúc Xuân Hòa trầm mặc. Con đường nhân sinh rốt cuộc phải đi như thế nào, đi như thế nào mới là đúng đây? Chỉ có người đi đến cuối cùng mới có thể đưa ra câu trả lời đi.
Đoàn tàu vào ga dừng lại ở sân ga. Chúc Xuân Hòa cất bước đi vào đoàn tàu.
Bọn họ vẫn đang ở trên đường, bọn họ trước sau đều ở trên đường.
Bài diễn thuyết phấn chấn lòng người của Lưu Càn khiến tim Chúc Xuân Hòa đập bịch bịch.
Người nên bắt đầu suy nghĩ về tương lai không chỉ có Lưu Càn, còn có chính anh.
Trở lại trường học cũng đã là học sinh học kỳ sau của năm ba rồi, nên bắt đầu từ bây giờ suy tính con đường tương lai nên đi theo hướng nào mới đúng.
Dựa theo số ghế trên vé xe từng hàng từng hàng đối chiếu tìm kiếm vị trí của mình, Chúc Xuân Hòa cố ý chọn một vị trí dựa cửa sổ.
Khi tìm được vị trí, chỗ ngồi bên cạnh anh vẫn còn trống. Thật tốt quá, có thể thả lỏng một khoảng thời gian.
Anh vui vẻ giơ vali hành lý lên. Lúc hướng về phía trước đẩy thì có một lực mới truyền đến, giúp anh cùng nhau đưa hành lý lên giá.
Chúc Xuân Hòa thở phào một hơi, quay đầu chuẩn bị cảm ơn người ta thì nụ cười vốn có lại cứng lại trên gò má.
“Không cần cảm ơn.” Người ngoài ý muốn đưa ra câu trả lời thân thiện.
Chúc Xuân Hòa cử động bước chân co lại vào vị trí của mình, còn người đến thong thả ung dung ngồi xuống bên cạnh anh.
Chúc Xuân Hòa nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không thể nhẫn nại mà mở miệng: “Anh ngồi ở đây?”
Hàn Tư thành thật gật đầu, còn từ di động nhảy ra thông tin mua vé cho anh xem. Tất cả thông tin đối chiếu không sai, hắn thực sự ngồi ở bên cạnh anh.
Chúc Xuân Hòa trầm mặc trừng mắt nhìn di động nửa ngày, rốt cuộc không còn lời nào để nói, đẩy di động trả lại xong liền lấy tai nghe đeo vào, phơi lưng ra trước mắt đối phương.
Cũng may Hàn Tư cũng không có ý định quấy rầy Chúc Xuân Hòa, chỉ là an tĩnh lấy laptop ra bắt đầu làm việc.
Tai nghe không tốt lắm, không ngăn được âm thanh truyền đến từ Hàn Tư. Tiếng ngón tay gõ bàn phím, tiếng hít thở rất nhỏ.
Khi đi qua đường hầm, tai nghe chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn im lặng, tín hiệu bị gián đoạn anh chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít qua.
Hàn Tư vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, hắn không phải nên sớm đã quay về rồi sao? Kể từ sau ngày hôm đó kết thúc, Chúc Xuân Hòa liền vẫn luôn không nhận được tin tức của Hàn Tư.
Anh biết đây là tín hiệu cả hai đều đang bước về phía trước, nhưng pháo hoa ngày ngày nở rộ ở huyện Biệt Thanh trong dịp Tết vẫn khiến anh ngửi thấy một tia hương vị không giống bình thường.
Anh cảm thấy pháo hoa là do Hàn Tư phóng, cho dù không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh.
Đột nhiên gặp được Hàn Tư trên đoàn tàu, khiến đại não vốn đang thả lỏng cảnh giác của anh một lần nữa sinh ra đề phòng.
Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Thật sự là trùng hợp sao? Anh đã từng cho rằng giữa mình và Hàn Tư tràn ngập sự trùng hợp lãng mạn, duyên phận của vận mệnh, nhưng sự thật chứng minh, cái gọi là vận mệnh đều do người sắp đặt.
Hàn Tư rốt cuộc đóng laptop lại, ánh mắt liếc về phía gáy Chúc Xuân Hòa đang xõa tóc. Hắn không nhịn được run run khóe môi.
Vừa đúng lúc con tàu đi qua đường hầm, thần sắc hắn phản chiếu trên cửa sổ đen nhánh. Chúc Xuân Hòa chợt quay đầu lại, đối diện với tầm mắt hắn.
“Sao vậy?” Hàn Tư ôn nhu hỏi.
Chúc Xuân Hòa ngồi thẳng người. Vị trí đoàn tàu chật hẹp đủ để tay chân hai người vô tình chạm vào nhau.
Anh khẩn cấp thu hồi bàn tay đang thả lỏng, đặt ở trước người mình, nhìn gương mặt Hàn Tư, giống như nơi nào đã thay đổi, lại giống như nơi nào cũng chưa biến.
“Anh sao lại ở chỗ này?” Vấn đề đè nặng trong tim được bật ra.
“Nếu tôi nói là ngoài ý muốn, em sẽ tin không?” Lời này xuất từ miệng Hàn Tư, độ tín nhiệm đương nhiên không cao.
Nhìn đôi mắt Hàn Tư, Chúc Xuân Hòa miễn cưỡng gật đầu, coi như đồng ý với câu trả lời của hắn.
Hàn Tư khẽ cong khóe môi: “Xuân Hòa cũng học được lừa người rồi đấy.”
Ánh sáng lướt qua chớp nhoáng trước mắt: “Đúng vậy, thầy giáo dạy tốt.”
Chúc Xuân Hòa nắm một bên tai nghe, ca sĩ đang nhẹ giọng ngâm nga bên tai anh.
Hàn Tư cúi đầu, ánh mắt ái muội không rõ lướt qua gò má anh: “Tôi có phải nên thu em một chút học phí không?”
Chúc Xuân Hòa không nói gì nhấc mí mắt trừng hắn một cái, ý cười trên mặt Hàn Tư là không thể che giấu.
Anh dứt khoát quay người lần nữa, mặt hướng về phía cửa kính có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, cũng có thể thấy khuôn mặt chuyên chú của Hàn Tư.
Chúc Xuân Hòa bị ánh sáng chiếu vào gương mặt đỏ bừng, toàn thân đều nóng hầm hập, vô tri vô giác ngủ quên đi.
Cái đầu nghiêng lệch bị Hàn Tư đỡ lấy. Xuân Hòa vẫn giống như trước đây, không có lòng phòng bị.
Làm sao có thể ở trước mặt bạn trai cũ có mưu đồ khác đối với mình lại lộ ra bộ dáng không hề phòng vệ như vậy?
Hàn Tư nhẹ nhàng nhéo cái mũi Chúc Xuân Hòa. Chúc Xuân Hòa theo bản năng mở miệng hô hấp, nhíu mày muốn tránh ra tay hắn.
Hắn nhẹ nhàng buông tay ra, Chúc Xuân Hòa lại trở nên bình tĩnh, cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Mệt mỏi đến vậy sao? Hàn Tư khẽ chạm vào làn da trước mắt anh, lại không ngủ ngon rồi.
Chúc Xuân Hòa dịu dàng nhưng không ngừng thắp sáng một người.
Hắn cẩn thận che đi ánh sáng dừng lại trên mắt Chúc Xuân Hòa, vươn người kéo rèm cửa đoàn tàu xuống. Cảnh xuân dừng lại ở nơi tấc vuông này, lướt qua trong lòng bàn tay hắn.
