GẶP LẠI SAU BA NĂM, TÔI TRÔNG THẢM HẠI CÒN ANH ĐÃ THÀNH CÔNG RỰC RỠ

Chương 9

Lòng tôi ngày càng khó chịu.

Ở bên Tạ Tắc Dũ, rất đau, nhưng cũng có một loại hạnh phúc hư ảo.

Tôi không kìm được mà nghĩ, nếu cứ mãi như thế này thì tốt biết bao?

Không có nhiệm vụ, không có Hệ thống, không có sự ràng buộc của thân phận đáng c.h.ế.t này.

Tôi không phải pháo hôi, Tạ Tắc Dũ không phải nhân vật chính.

Chúng tôi chỉ là chúng tôi, thì tốt biết mấy.

Đáp lại tôi là một giọng máy móc lạnh lẽo.

[Cảnh báo——Sắp tiến hành trừng phạt đối với Ký chủ.]

Cơn đau kịch liệt ập đến, cho đến khi tôi lại đau đến ngất xỉu.

Tôi không dám ảo tưởng hão huyền nữa.

Đau lâu rồi, người cũng tê dại.

Đối mặt với cái c.h.ế.t của mình, thậm chí còn nảy sinh một tia mong đợi.

Có lẽ đó là một sự giải thoát.

Bị Tạ Tắc Dũ giam cầm hai tuần, người duy nhất tôi có thể tiếp xúc vẫn là người vệ sĩ lạnh lùng mặt liệt kia.

Mà anh ta lại không nói chuyện với tôi.

Buổi tối Tạ Tắc Dũ về, chúng tôi cũng chỉ cãi nhau.

Cơ thể tôi vốn đã có bệnh, giờ tinh thần cũng sắp không khỏe rồi.

Không biết bên ngoài thế nào? Lâm Mộ còn đang tìm tôi không?

Một người lạc quan, vui vẻ như tôi cũng trở nên có chút trầm cảm.

Cảm xúc cứ lặp đi lặp lại.

Cơn đau cũng thường xuyên ghé thăm.

Buổi tối, Tạ Tắc Dũ uống say mèm, xông vào phòng tôi.

Anh đi thẳng về phía tôi.

"Trần Toại, cậu có biết ba năm nay tôi đã sống như thế nào không?"

"Tôi vẫn luôn tự hỏi, tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi không đủ tốt ở điểm nào, tại sao không thể yêu tôi thêm lần nữa, dù chỉ một chút thôi cũng được?"

"Tôi không hận cậu đã vứt bỏ tôi lúc đó, nhưng bây giờ tôi đã có mọi thứ rồi, tại sao cậu vẫn không chịu cần tôi?"

Mùi rượu nồng nặc, Tạ Tắc Dũ đã uống bao nhiêu vậy?

Tôi cố sức đẩy người anh ra khỏi mình.

Nhưng anh vẫn như một chú cún con vùi vào cổ tôi, nhẹ nhàng cọ xát.

"A Toại, coi như là thương hại tôi được không?"

"Cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi có thể cho cậu tất cả mọi thứ. Tôi chỉ cần cậu thôi. Mọi thứ khác đều không cần."

Giống như một chú cún con, thật đáng thương làm sao.

Lòng tôi mềm nhũn.

Vòng tay anh, vẫn ấm áp như thế.

Nhưng cơ thể tôi lại dùng sức mạnh hơn để đẩy anh ra.

"Tạ Tắc Dũ, anh say rồi."

"Mau buông tôi ra."

Tạ Tắc Dũ cố chấp tăng thêm lực.

"Tôi không chịu!"

"Tôi vừa buông ra là cậu sẽ đi mất, trốn đến một nơi tôi không bao giờ tìm thấy được, tôi không muốn."

Anh đột nhiên cúi đầu xuống, điên cuồng hôn tôi, chính xác hơn là cắn xé, môi dưới đau nhói, mùi m.á.u tanh dần lan ra trong miệng.

Trong mắt anh, tôi thấy nhiều hơn là nỗi đau và sự cầu xin.

"A Toại, mọi thứ cậu muốn bây giờ tôi đều có rồi, quay về đi được không?"

Tôi bắt đầu tham luyến sự dịu dàng này.

Một Tạ Tắc Dũ như thế này tôi căn bản không thể từ chối.

Người tôi đã thích suốt năm năm.

Tôi đã phải hạ quyết tâm rất lớn mới đẩy được anh ra, đưa anh về giường nằm, rồi lại đi vào bếp nấu canh giải rượu.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, tôi quay về phòng ngủ của mình, khóa cửa lại.

Không phải không tin Tạ Tắc Dũ, mà là Tạ Tắc Dũ lúc say rượu thật khó để không khiến người ta đau lòng.

 

 

back top