Nửa đêm, Tạ Tắc Dũ quả nhiên lại đến gõ cửa.
Ngồi trước cửa phòng tôi khóc suốt nửa đêm.
"A Toại, hức hức tôi nhớ cậu quá."
"Mở cửa cho tôi được không? Tôi chỉ muốn nhìn cậu thôi, tôi hứa sẽ không làm gì cả."
"A Toại, A Toại tốt của tôi, tôi yêu cậu nhất."
Tạ Tắc Dũ có một bí mật không ai biết, khi say anh sẽ trở nên cực kỳ bám người, như thể trẻ lại hai mươi tuổi.
Đặc biệt là bám lấy tôi, đi theo sau tôi lải nhải không ngừng.
"Thật ra là thích cậu ngay từ lần đầu gặp mặt rồi, nhưng tôi c.h.ế.t sĩ diện, cứ phải đợi cậu theo đuổi tôi, cậu không biết lúc đó tôi vui thế nào đâu."
"Anh ấy nói tất cả những điều tốt đẹp về em, không bằng lần đầu anh gặp em~"
Vừa nói, Tạ Tắc Dũ bắt đầu hát.
Anh ngồi ngoài cửa.
Tôi cũng dựa vào cửa ngồi xuống, yên lặng lắng nghe anh nói và hát.
Cuối cùng anh mệt rồi, lại lảo đảo quay về phòng mình.
Tôi đã đẫm nước mắt từ lâu.
Chúng tôi đều yêu sâu đậm đối phương.
Nhưng kết cục của chúng tôi, định sẵn chỉ có thể là kết thúc buồn (BE).
Thật ra những ngày này tôi có rất nhiều cách hiệu quả hơn để rời khỏi Tạ Tắc Dũ.
Nhưng tôi đã không làm.
Tôi chỉ là rất tham lam, muốn nhìn anh nhiều hơn nữa trước khi rời đi.
Nhưng những gì tôi mang đến cho anh, cũng toàn là đau khổ.
Ngày hôm sau, thụ chính xuất hiện ở nhà, tôi không hề bất ngờ.
Cậu ta đầy vẻ chán ghét đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
"Cái loại người như cậu tại sao còn mặt mũi xuất hiện trước mặt anh Tắc Dũ?"
"Ngày xưa cậu nhẫn tâm vứt bỏ anh ấy, để tìm cậu, anh ấy suýt chút nữa bị tai nạn xe hơi..."
"Là tôi ở bên cạnh anh ấy, đồng hành cùng anh ấy lúc khó khăn và tuyệt vọng nhất, giúp anh ấy thoát khỏi bóng tối, chúng tôi cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng nhau cố gắng ba năm mới đi đến ngày hôm nay, cậu dựa vào cái gì mà lại xuất hiện nữa?"
"Tôi mới là người phù hợp nhất với anh ấy, người bên cạnh anh ấy, chỉ có thể là tôi."
Thụ chính nói rất nhiều chuyện về Tạ Tắc Dũ.
Anh ấy sống không hề tốt chút nào.
Tạ Tắc Dũ lúc đầu để trốn nợ, đã phải lẩn trốn một thời gian dài, mỗi lần bị tìm thấy, đều không tránh khỏi một trận đòn đau.
Trong ba năm này, anh ấy từ một thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) sa sút thành chuột chạy qua phố bị mọi người ghét bỏ, từng ăn cơm thiu bánh bao, ngủ ở công trường...
Phải lăn lộn bò trườn, chịu đựng hết mọi khổ sở mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay.
Anh ấy chịu khổ không kém gì tôi.
Sự xuất hiện của thụ chính đã chữa lành cho anh, khiến anh vực dậy tinh thần.
Hai người lẽ ra nên trở thành một câu chuyện đẹp.
Theo kịch bản gốc, đáng lẽ phải là như vậy.
Nhưng bây giờ tình cảm của Tạ Tắc Dũ dành cho tôi quá phức tạp, câu chuyện đã đi chệch khỏi tuyến chính từ lâu.
Có lẽ tôi nên rời đi thôi.
"Được, tôi sẽ tự động rời đi."
"Chúc hai người hạnh phúc."
