GẶP LẠI SAU BA NĂM, TÔI TRÔNG THẢM HẠI CÒN ANH ĐÃ THÀNH CÔNG RỰC RỠ

Chương 2

Ba năm trước, khi tôi bỏ Tạ Tắc Dũ mà đi, tuy anh chẳng nói gì, nhưng tôi biết, trong lòng anh đã sớm hận tôi thấu xương.

Bởi vì lúc đó, anh đã yêu tôi.

Người anh em tốt nhất của anh cũng phản bội anh.

Tạ Tắc Dũ chịu đựng sự phản bội kép, đôi mắt anh chăm chú nhìn tôi.

Tôi vẫn nhớ rõ, trong đó chứa đựng sự hận thù ngút trời.

"A Toại, tôi không cầu xin cậu quay lại với tôi, nhưng ít nhất đừng là hắn, được không?"

Chu Nghị là người anh em tốt nhất của anh, nhưng sau khi phá sản, hai người trở mặt như nước với lửa.

Mà tôi, với tư cách là người yêu của anh, quay đầu bỏ anh đi, theo Chu Nghị.

Nghĩ đến đây, tôi chớp chớp mắt: "Anh đến đây, không lẽ là muốn nối lại tình xưa với tôi đấy chứ?"

"Vậy thì tôi phải suy nghĩ kỹ một chút."

"Anh xếp hàng đi, đến lượt anh tôi sẽ gọi."

Nói rồi, tôi còn cố ý bày ra bộ dạng mình có rất nhiều người theo đuổi.

Tạ Tắc Dũ quả nhiên bị chọc giận, ngón tay run rẩy không kiểm soát.

Đôi mắt đẹp lạnh lùng trừng tôi.

"Hừ, cậu nghĩ tôi vẫn là Tạ Tắc Dũ đơn thuần dễ lừa của ngày xưa sao?"

"Trần Toại, những gì cậu nợ tôi, tôi sẽ đòi lại từng chút một."

Tôi không hề yếu thế đối diện với ánh mắt anh: "Được thôi, tôi chờ anh."

Tạ Tắc Dũ nặng nề đặt hộp cơm trong tay xuống, rồi đóng sầm cửa bỏ đi.

Cánh cửa yếu ớt kêu lên một tiếng két phản kháng nhỏ bé.

Anh vừa đi, tôi lập tức khuỵu xuống đất, toàn thân mất hết sức lực.

Tạ Tắc Dũ còn mua đồ ăn đóng hộp mang đến cho tôi.

Là bố thí, hay là thương hại?

Là quán ăn mà trước kia tôi thích ăn nhất.

Chúng tôi đã hẹn hò ở đó rất nhiều lần.

Gà kho hạt dẻ, bò xào ớt chuông, canh sườn hầm củ sen, mỗi món đều là món tôi thích.

Tạ Tắc Dũ vậy mà vẫn chưa quên.

Cơm vẫn còn nóng, bốc hơi nghi ngút, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Trong lòng tôi lại đột nhiên dâng lên một nỗi buồn dữ dội.

Cảm xúc cuồn cuộn ập đến, trái tim đau thắt, cho đến khi nhấn chìm tôi hoàn toàn, khiến tôi không thở nổi.

Cuối cùng, tôi vừa khóc vừa ăn hết những món đó.

Nước mắt hòa lẫn với cơm, không còn cảm nhận được hương vị của ba năm trước nữa.

Tạ Tắc Dũ, anh còn nhớ những thứ này để làm gì?

Nhưng tôi chỉ là một nhân vật phụ, tôi sắp c.h.ế.t rồi mà.

Giống như các bình luận nói, Tạ Tắc Dũ và chàng trai kia mới là nhân vật chính.

Vận mệnh của tôi đã được định đoạt ngay từ khoảnh khắc tôi đến thế giới này.

 

 

back top