Lần nữa gặp lại Tạ Tắc Dũ, trong tay tôi là hộp cơm bình dân mua với vài đồng bạc lẻ, quần áo và tóc tai ướt sũng vì mưa.
Giống hệt một con gà ướt bị trời đất ruồng bỏ.
Cực kỳ thảm hại.
Còn Tạ Tắc Dũ, anh ấy mặc âu phục may đo cao cấp, đi giày da bóng loáng, đứng lặng lẽ dưới gốc cây.
Ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên người tôi.
Bên cạnh anh là một chàng trai vô cùng xinh đẹp, mặc quần áo lộng lẫy đắt tiền.
Tư thế của hai người trông rất thân mật.
"Anh Tắc Dũ, có chuyện gì vậy?"
Tạ Tắc Dũ dịu dàng trả lời cậu ta: "Không có gì, chỉ là thấy một người quen."
Chàng trai kia thuần thục khoác tay Tạ Tắc Dũ, cũng nhìn theo ánh mắt của anh.
Tôi dừng bước, thoải mái chào hỏi hai người:
"Lâu rồi không gặp nhỉ, Tạ Tắc Dũ."
Vừa nhìn thấy tôi, Tạ Tắc Dũ lập tức thu lại vẻ dịu dàng đó, trở nên vô cùng lạnh lùng.
"Ừm."
Chàng trai tò mò hỏi: "Anh Tắc Dũ, đây là...?"
Tạ Tắc Dũ không trả lời, vội vàng kéo chàng trai rời đi.
Khi lướt qua nhau, tôi không kìm được mà liếc nhìn anh thêm hai lần.
Tạ Tắc Dũ vẫn đẹp trai như ba năm trước.
Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lại lạnh lùng, tràn đầy chán ghét và hận thù.
Tôi tự giễu cười một tiếng.
Cũng tốt, trước khi c.h.ế.t có thể nhìn anh thêm vài lần, tôi cũng mãn nguyện rồi.
Tạ Tắc Dũ đi rồi, tôi đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh rất lâu.
Đến khi hoàn hồn, tôi mới vội vã chạy về phòng trọ.
Đồ ăn đặt đã nguội ngắt.
Khu nhà trọ này không cho phép người giao hàng đi vào, chỉ có thể để ở cổng rồi tôi tự ra lấy, tôi vừa ra ngoài hai phút thì trời bất ngờ đổ cơn mưa lớn, làm tôi ướt sũng không kịp trở tay.
Chốc lát, tôi không biết mình nên xem là may mắn hay xui xẻo nữa khi gặp Tạ Tắc Dũ đúng lúc tôi thảm hại nhất.
Sau khi đặt lại một phần cơm, tôi vào phòng tắm, nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo ướt nhẹp.
Vừa tắm nước nóng thoải mái bước ra, chuông cửa reo lên.
Đồ ăn nhanh đến thế sao?
Tôi lập tức bác bỏ ý nghĩ này, đồ ăn không được phép vào khu này.
Tôi cảnh giác đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo quan sát tình hình bên ngoài.
Người đứng ở cửa, không ngờ lại là Tạ Tắc Dũ.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi vẫn mở cửa.
"Anh đến đây làm gì?"
Tạ Tắc Dũ hơi cúi đầu, khom người bước vào.
Anh rất cao, phải đến mét chín, cánh cửa nhà tôi có vẻ hơi thấp so với anh.
Vừa vào cửa, Tạ Tắc Dũ đã không hề che giấu mà quan sát mọi thứ trong phòng.
Căn phòng một phòng khách một phòng ngủ, không lớn, nhưng được bài trí rất ấm cúng, trên ban công nhỏ còn trồng rất nhiều cây xanh.
Ánh mắt Tạ Tắc Dũ lại quay về phía tôi, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.
Anh nhận ra người trước mắt không chỉ gầy đi, mà toàn thân chẳng còn chút thịt nào, sắc mặt cũng không tốt, trắng bệch.
Trông lại toát lên một vẻ đẹp yếu ớt đến bệnh tật một cách khó hiểu.
Mọi đồ vật trong nhà đều tràn đầy sức sống, chỉ riêng người này là trông suy nhược như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tạ Tắc Dũ châm biếm: "Ba năm không gặp, sao cậu lại trở nên sa sút như vậy?"
"Trần Toại, lẽ nào gần đây không có con mồi mới? Cũng phải, không phải ai cũng dễ lừa như tôi ngày xưa."
Nghe những lời châm chọc của anh, sắc mặt tôi chợt tái mét.
Nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Tôi tự giễu cười: "Còn anh thì chẳng thay đổi chút nào, vẫn đẹp trai như thế."
Khuôn mặt anh giờ đây còn thêm vài phần trưởng thành từng trải qua phong ba bão táp.
Càng thêm cuốn hút.
