Ê? Tôi không phải đã đặc biệt dặn Lâm Mộ phải giấu anh ấy sao?
Lâm Mộ còn lấy ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Tạ Tắc Dũ.
"Cậu ấy để lại cho anh một thứ, đi xem đi."
Đó không phải là chìa khóa phòng tôi sao?
Lâm Mộ cứ thế dễ dàng giao cho Tạ Tắc Dũ sao?
Tôi ở bên cạnh tức đến giậm chân.
Không thể đưa cho anh ấy!
Anh ấy biết thì coi như xong rồi.
Cốt truyện chắc chắn không thể bẻ lại được nữa.
Nhưng chẳng ích gì, tôi chỉ có thể bất lực lơ lửng, nhìn hai người họ thong thả xử lý hậu sự của tôi.
Nhìn Tạ Tắc Dũ, anh ấy không hề ngạc nhiên trước cái c.h.ế.t của tôi.
Anh ấy lặng lẽ ôm t.h.i t.h.ể tôi, ngồi thẫn thờ suốt hai ngày hai đêm.
"A Toại..."
Miệng không ngừng lẩm bẩm tên tôi.
"Xin lỗi, tôi không nên ép cậu, là tôi quá ích kỷ."
"Cậu quay về được không? Sau này tôi sẽ không đối xử với cậu như vậy nữa."
Nhưng tất cả đã không thể quay lại được nữa rồi.
Đây cũng là điều tôi không muốn thấy nhất.
Người c.h.ế.t đau khổ, nhưng người bị bỏ lại, sao lại không đau khổ chứ?
Tạ Tắc Dũ, anh ấy biết tất cả.
Lần tôi ngất xỉu và được đưa vào bệnh viện, anh ấy đã biết tất cả.
Nhưng anh ấy không nói.
Tôn trọng lựa chọn của tôi.
Nhưng mỗi ngày anh đều xuất hiện dưới lầu nhà tôi, cứ thế lặng lẽ canh giữ tôi.
Khi tôi chịu đựng nỗi đau, Tạ Tắc Dũ cũng đang chịu đựng nỗi đau tương tự.
Tạ Tắc Dũ mở cửa phòng tôi.
Cẩn thận lật xem những thứ bên trong.
Có bông hoa anh tặng tôi vào ngày đầu tiên chúng tôi bên nhau, được tôi làm thành hoa khô và bảo quản cẩn thận.
Bức ảnh chụp chung đầu tiên của hai chúng tôi được đặt trên đầu giường, mỗi sáng thức dậy tôi đều có thể nhìn thấy.
Chiếc khăn quàng cổ tôi tự tay đan cho anh sau khi chia tay, nhưng vẫn chưa có cơ hội gửi đi.
Và vô số món quà các loại anh tặng tôi...
Cuối cùng là cuốn nhật ký của tôi.
Biết mình sắp rời đi, tôi đã viết những lời mình muốn nói nhưng không dám nói vào cuốn nhật ký.
[Tạ Tắc Dũ, quen anh tôi rất vui, được gặp lại anh, tôi càng vui hơn.]
[Mỗi ngày được ở bên anh đều vô cùng quý giá.]
[Tạ Tắc Dũ, anh là đồ ngốc lớn, tôi yêu anh nhiều như vậy, tại sao anh lại không hiểu?]
...
[Tạ Tắc Dũ, tôi chưa bao giờ hối hận vì đã quen anh, hãy sống tốt nhé, sống lâu trăm tuổi.]
[Tôi yêu anh.]
Trong mối tình này, cả hai chúng tôi đều phải chịu đựng sự dày vò.
Tạ Tắc Dũ cũng vậy.
Nhưng cũng có rất nhiều ký ức đẹp, nâng đỡ chúng tôi bước tiếp.
