Những ngày tháng ở Ngự Thiện Phòng, khắc nghiệt hơn ta từng nghĩ.
Thời tiết đang là giữa mùa đông, nước lạnh buốt đến thấu xương.
Khi ta rửa xong chồng chén đĩa chất cao như núi, trời đã tối mịt.
Kéo lê thân thể đông cứng trở về phòng thái giám, còn chưa đẩy cửa, đã nghe thấy bên trong vang lên những tràng cười cợt.
“Hoàng hậu nương nương quả thật được sủng ái đến tận trời, chỉ tiện miệng nhắc muốn ngắm hoa xuân Giang Nam, Hoàng thượng đã dùng tám trăm dặm hỏa tốc, vận chuyển cả một ngọn núi cây hoa còn đang ngậm nụ tới, còn dùng than lửa sưởi ấm ngày đêm, ép chúng nở rộ giữa mùa đông giá rét!”
“Chuyện này... xa hoa đến vậy sao?”
“Thế là gì chứ? Đêm Đại hôn của Đế Hậu mới gọi là vinh sủng tột bậc! Riêng chiếc Phượng quan kia, viên Đông châu trên đỉnh lớn như quả nhãn, nghe nói là phải san bằng một bộ lạc ven biển mới có được cống phẩm đó!”
Lúc này, một giọng nói the thé đột nhiên hạ giọng, mang theo sự mỉa mai trần trụi.
“Còn vị kia… trước kia ỷ vào chút tình cũ với Hoàng thượng, mắt cứ như mọc lên đến đỉnh đầu. Giờ thì sao? Chẳng phải cũng kết cục phải ngủ chung phòng với chúng ta sao!”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, cẩn thận hắn nghe thấy…”
“Sợ gì? Một tên hoạn quan đã thất thế, thật sự tưởng mình là thứ gì quý giá lắm sao?”
Ta đứng c.h.ế.t lặng ngoài cửa, gió lạnh cuốn theo tuyết vụn, như lưỡi d.a.o sắc lẹm cứa vào mặt.
Mãi một lúc lâu sau, ta mới chầm chậm đẩy cửa bước vào.
Căn phòng lập tức im phăng phắc, những ánh mắt chiếu thẳng vào người ta, có thương hại, có mỉa mai.
Ta không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc qua bọn họ một lượt.
Dù sao cũng đã từng là Chưởng sự Thái giám gần một năm, ánh nhìn này ít nhiều vẫn còn chút uy lực.
Bọn họ không dám nói thêm, cúi đầu rụt ánh mắt lại.
Ta tự đi đến chiếc phản gỗ ở góc phòng nhất, mặc nguyên quần áo nằm xuống.
Chiếc chăn bông là đồ thừa người khác đã dùng, vừa lạnh vừa cứng, còn bốc lên một mùi ẩm mốc.
Nhưng ta không có quyền lựa chọn, chỉ đành nắm chặt góc chăn, cuộn mình lại thành một khối.
Có lẽ vì bị lạnh quá lâu, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ, trì trệ.
Không hiểu vì sao, lại nhớ đến những năm tháng ở Dịch đình, những ngày đêm ta và Lục Tri Quân nép vào nhau, cùng nhau tìm kiếm chút hơi ấm mong manh từ thân thể đối phương.
Nằm một mình trằn trọc không ngủ, cuối cùng ta mở mắt, nhìn thẳng lên mái nhà đen như mực, khóe môi kéo ra một nụ cười không tiếng động.
Ta quả thật là hèn mọn mà.
Đến tận lúc này, vẫn còn nhớ đến hắn.
Hắn đã sớm không còn là thiếu niên đáng thương cầu ta che chở ở Dịch đình.
Hắn là Hoàng đế rồi, ôm trọn giang sơn vạn dặm, đang ôm Hoàng hậu hưởng thụ đêm xuân ấm áp.
Còn ta?
Một hoạn quan già nua bệnh tật, đã hết giá trị lợi dụng, bị hắn vứt đến nơi này, nằm trên tấm phản gỗ cứng ngắc, chật vật sống qua ngày trong sự mỉa mai và ánh mắt lạnh lùng của người khác.
…
Nếu biết có ngày hôm nay.
Thì ngay từ đầu, ta đã không nên mềm lòng.
