ĐÊM ĐẠI HÔN CỦA HẮN VÀ HOÀNG HẬU, TA ĐÍCH THÂN MANG NƯỚC NÓNG VÀO PHÒNG

Chương 1

Vừa dứt lời, Lục Tri Quân đã giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng gầy gò của tân nương.

Lời lẽ ấm áp dịu dàng, tràn đầy sự che chở.

Ta quỳ trên nền đất lạnh buốt, ánh mắt vô thức không thể dời khỏi bàn tay kia.

Đêm qua, hắn cũng đã dùng chính bàn tay này.

Lòng bàn tay nóng bỏng gần như mang tính hủy diệt, lướt khắp cơ thể ta, cuối cùng men theo từng đốt sống lưng đi lên, siết chặt gáy ta, buộc ta phải ngửa đầu, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu bị dục vọng hun đốt của hắn.

“Khóc lóc gì?

“Là vì thấy thỏa mãn, hay là sợ ta có Hoàng hậu rồi sẽ vứt bỏ ngươi?

“Yên tâm, Hoàng hậu dù có nhan sắc tuyệt mỹ, tài hoa hơn người, cũng chỉ là con cờ do Tả tướng đưa tới nhằm lung lạc Trẫm mà thôi.

“Ta đây, cuối cùng vẫn sẽ quay về tìm ngươi.”

Hắn cười khẽ, cắn nhẹ vành tai ta, giọng nói khàn đặc.

“Dù sao đi nữa… không ai có thể dung túng và chiều theo ý ta hơn ngươi.”

Lục Tri Quân sinh ra ở Dịch đình, dù mang trong mình huyết mạch hoàng gia, nhưng đã nếm đủ mùi đói rét và sự chèn ép.

Có lẽ chính thân thế cay đắng đó đã đúc nên cái ác ăn sâu vào cốt tủy hắn.

Dù giờ đã ngự trị ngôi Đế vị tối cao, học cách khoác lên mình vẻ đạo mạo, ngày ngày giấu đi sự tàn độc ấy dưới lớp áo bào vàng son, nhưng trước mặt ta – người đã chứng kiến tất cả những tủi nhục và xấu xa của hắn, hắn vẫn ngây thơ và tàn nhẫn như cũ, không hề che đậy mà phơi bày những dục vọng dơ bẩn nhất trong tim hắn ra trước mắt ta.

Nửa năm trước, Tiên đế đột ngột băng hà.

Vị quân chủ hoang dâm cả đời, đã tiêu hết quốc khố để tu đạo luyện đan, để lại một giang sơn đổ nát ngàn lỗ thủng cùng một đám quyền thần như hổ đói rình mồi.

Nhưng lại không để lại một Hoàng tử nào đủ sức kế thừa Đại thống.

Triều thần náo loạn, cuối cùng từ sâu trong Dịch đình, đã tìm thấy Lục Tri Quân – huyết mạch duy nhất này.

Đêm trước ngày đăng cơ, ta tự tay thay Lục Tri Quân bộ cổn phục nặng nề, cứ ngỡ mọi khổ cực cuối cùng cũng đã qua.

Nhưng hắn nắm tay ta, nói hắn buộc phải lập con gái Tả tướng làm Hậu.

Trái tim ta cuộn trào sóng dữ, trước hết là lắp bắp chúc mừng, rồi sau đó, im lặng rất lâu, ta hỏi hắn có thể nể chút tình nghĩa cũ, cho ta xuất cung được không.

Hắn ngẩn người trong chốc lát, ngay sau đó cười lạnh, siết chặt cổ ta, ánh mắt âm u và kiên định.

“Tống Cửu, trừ phi ta c.h.ế.t đi.

“Bằng không, ngươi đừng hòng rời khỏi Hoàng cung, rời khỏi ta.”

 

 

back top