Lần đầu tiên gặp Bạch Giản Chi, tôi nằm trên nền đất, đầu đầy máu, trông vô cùng thảm hại. Anh đạp cửa bước vào, ngược sáng. Chỉ với một cây gậy chống, anh đã hạ gục tên nhà giàu kia.
Người đàn ông phong thái nhã nhặn, ôn nhuận như ngọc, nhìn thêm một lần nữa cũng sẽ đắm chìm. Anh dùng chiếc khăn tay sạch sẽ lau vết m.á.u trên người tôi. Mùi trầm hương thoang thoảng dịu nhẹ phả vào mặt.
"Em có muốn đi theo tôi không?"
Khi đó, tôi không hiểu ý nghĩa câu nói này, nhưng chỉ cảm thấy anh hẳn là một người tốt, nên ngơ ngác gật đầu.
Ngôi nhà của Bạch Giản Chi lớn ngoài sức tưởng tượng của tôi. Sang trọng, xa hoa, những thứ này tôi chỉ thấy trên phim truyền hình, nhưng giờ đây tôi lại thực sự sống trong đó. Có lẽ vì quá lớn nên nó rất lạnh lẽo, thiếu hơi người.
Sau khi đưa tôi về nhà, Bạch Giản Chi không ở đó trong vài ngày tiếp theo. Nghe người hầu nói, anh luôn rất bận.
Mấy ngày đó, tôi sống trong bất an, thường xuyên mơ thấy khuôn mặt nhờn nhụa của tên đàn ông kia đưa tay về phía tôi, đẩy tôi vào địa ngục.
Sau này tôi mới phát hiện, chỉ có mùi hương trên người Bạch Giản Chi mới có thể xoa dịu cơn ác mộng. Thế là, cứ đến đêm khuya, tôi lại co ro trước cửa phòng anh. Nơi anh thường ở luôn thoang thoảng mùi trầm hương.
Chỉ là không ngờ, tôi lại bị anh bắt gặp tại trận.
Tôi ngủ một mạch đến trưa. Vừa mở mắt, toàn thân đã lạnh toát, vì không biết từ lúc nào tôi đã nằm trên giường Bạch Giản Chi. Anh chỉ im lặng ngồi trên ghế sofa bên cạnh.
"Muốn đi học không?" Anh chỉ hỏi câu đó.
Tôi suy nghĩ, đi học là gì? Hình như mỗi lần mẹ đánh mắng tôi đều là vì em trai thi được điểm cao, bố tan làm sớm mua bánh kem em trai thích, bà nội đau lòng ôm mặt em trai gọi là cháu ngoan. Đi học hình như là một thứ tốt. Nếu học, thế giới này có lẽ sẽ yêu thương tôi hơn một chút.
Tôi gật đầu.
Nhiều năm sau, trong một đêm nào đó, tôi sẽ thầm biết ơn quyết định này, biết ơn cuộc gặp gỡ với Bạch Giản Chi, đã thay đổi cả cuộc đời tôi.
