ĐỂ CÓ TIỀN ĐÓNG HỌC PHÍ CHO EM TRAI, TÔI BỊ MẸ BÁN CHO NGƯỜI ĐÀN ÔNG GIÀU XỔI TRONG LÀNG

Chương 2

Tôi được Bạch Giản Chi "nhặt" về. Hồi nhỏ, tôi là một đứa trẻ có đầu óc không linh hoạt lắm, phản ứng chậm hơn người bình thường nửa nhịp, logic và cách diễn đạt cũng không rõ ràng. Bạn bè cùng trang lứa thường gọi tôi là thằng ngốc.

Mẹ tôi thường chỉ vào đầu tôi mà mắng: "Tại sao tao lại đẻ ra một đứa con trai có vấn đề thần kinh như mày? Cả nhà này bị mày làm khổ đấy, mày có biết không?"

Mỗi lần bà nổi giận, cả nhà đều phải nhắm mắt làm ngơ. Họ chưa bao giờ an ủi tôi, mà tôi cũng không biết khóc, bị đánh đau cũng chỉ ngây ngô cười khì khì.

Thậm chí, bố đi làm về thấy tôi đầy thương tích cũng chỉ liếc nhìn đầy ghét bỏ: "Tại mày không bằng em mày. Mày vốn là thằng ngốc, nuôi mày còn chẳng bằng nuôi một con chó."

Khi đó, tôi thường không thể hiểu được tại sao họ không thích tôi mà vẫn giữ tôi lại.

Tôi từng tranh thức ăn với chó, ngủ chung chuồng gà. Mẹ dẫn em trai đi chơi, sợ tôi chạy lung tung nên dùng một sợi xích dày bằng cổ tay xích cổ tôi lại.

Khi đó, tôi thường đứng trên ghế, nhìn ra khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ cao. Tôi không hiểu tự do là gì, chỉ mong mẹ về nhà trước khi trời tối. Tôi sợ bóng đêm.

Trán tôi lành lạnh. Hầu như ngay lập tức, tôi mở mắt ra. Bạch Giản Chi không ngờ tôi tỉnh. Mùi trầm hương trên người anh hòa lẫn chút vị rượu, kết hợp lại không hề khó chịu.

"Ác mộng à?"

Tôi vẫn đang trong quá trình chuyển hóa cảm xúc, hoàn toàn không chuẩn bị trước, chỉ có thể chậm rãi gật đầu.

Anh rụt tay lại, quỳ ngồi trên giường. Chất cồn hình như làm người vốn luôn lý trí này phản ứng chậm đi. Anh khẽ nhíu mày suy nghĩ: "Vậy phải làm sao đây?"

Bạch Giản Chi hình như đã thay đổi. Đó là cảm nhận trực quan nhất của tôi. Anh hình như đã trở nên "có hơi người" hơn.

Đúng vậy, Bạch Giản Chi trước đây được mọi người miêu tả bằng từ "ôn nhu", nhưng khi thực sự tiếp xúc, mới biết lòng anh lạnh lùng, cánh cửa trái tim anh luôn đóng chặt với tất cả mọi người.

"Mong rằng phía sau em luôn có sức mạnh, mong em trở thành mặt trời của chính mình, mong em mãi mãi giữ lại hình ảnh yêu nhau thuở ban đầu."

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Bạch Giản Chi hát. Giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng, tựa vào bên cạnh tôi, cử chỉ tùy ý.

Tâm trí tôi bị giọng hát anh kéo xa.

 

back top