CHA NỢ TIỀN BỎ TRỐN, TÔI LẠI ĐƯỢC ÔNG TRÙM THU VỀ SỦNG VÔ PHÁP VÔ THIÊN

Chương 8

 

Đại Hùng đạp cửa xông vào, xách từng người lên như xách gà con.

Tôi nhìn Đại Hùng, lau m.á.u trên khóe miệng: "Sao anh lại đến đây?"

"Ông chủ nói nhìn cậu vào cổng trường còn chưa đủ, sợ cậu bị bắt nạt bên trong, bảo tôi vào tuần tra một vòng, không ngờ lại thực sự gặp chuyện."

Đại Hùng nhìn vết thương ở khóe miệng tôi, sắc mặt chùng xuống: "Ai đánh?"

Tôi chỉ vào Trần Vũ đang bị ném trên đất.

Trần Vũ ôm mặt, nhổ cục tiền ra, thấy vẻ hầm hố của Đại Hùng cũng hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ:

"Các người là ai? Có biết tôi là ai không? Cha tôi là Trần Kiến Quốc..."

"Mặc kệ cha mày là Kiến Quốc hay Kiến Quân."

Đại Hùng cười lạnh, móc điện thoại ra bấm số.

"Ông chủ, Giang Niệm bị đánh ở trường rồi. Ừ, đúng, mấy người vây đánh. Tranh cũng bị hủy."

Đầu dây bên kia không biết nói gì, Đại Hùng gật đầu, rồi đưa điện thoại cho Trần Vũ.

"Nghe đi."

Trần Vũ do dự một lát, cầm lấy điện thoại: "Alo?"

Giây tiếp theo, mặt hắn tái mét, tay bắt đầu run rẩy.

"Bùi... Bùi gia?"

Chân Trần Vũ mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.

"Xin lỗi, tôi không biết... Tôi thực sự không biết cậu ấy là người của ngài... Tôi đền, tôi đền bù gấp đôi... Không, gấp mười lần!"

Cúp điện thoại, Trần Vũ nhìn tôi như nhìn một sinh vật khủng khiếp nào đó.

"Xin lỗi, anh... anh Giang, tôi có mắt không tròng, bức tranh tôi sẽ bồi thường, tất cả màu vẽ, giá vẽ tôi đều bao hết..."

Đại Hùng không thèm nhìn Trần Vũ, quay sang tôi: "Đi thôi, đến bệnh viện."

"Không cần, vết thương nhỏ này..."

"Ông chủ nói rồi, trầy da một chút cũng phải đến bệnh viện, nếu không tôi sẽ bị trừ lương." Đại Hùng mặt mày khổ sở.

Tôi: "..."

 

back top