Vừa vào phòng vẽ, tôi đã cảm thấy không khí có gì đó không ổn.
Giá vẽ của tôi bị ai đó đẩy đổ, màu vẽ đổ lênh láng khắp sàn, tác phẩm tôi chuẩn bị mang đi triển lãm bị rạch một vết dài.
Đó là tác phẩm tôi đã vẽ ròng rã hai tháng trời.
"Ô, đây chẳng phải là Giang đại tài tử của chúng ta sao?"
Một giọng nói cợt nhả vang lên.
Trần Vũ, thiếu gia nhà giàu nổi tiếng của Học viện Mỹ thuật, gia đình làm bất động sản.
Bình thường hắn ghét tôi nhất.
Bởi vì tôi luôn hơn hắn một bậc về điểm chuyên ngành, học bổng cũng luôn rơi vào tay tôi.
"Là cậu làm?"
Tôi nhìn đống hỗn độn dưới đất, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
"Trượt tay, không cẩn thận chạm phải thôi."
Trần Vũ cười hì hì nói: "Dù sao thì bức tranh này của cậu cũng chẳng có linh khí gì, hủy đi vẽ lại, tiện thể luyện tập tay nghề."
Mấy tên tay chân đi theo hắn cũng cười phá lên.
"Giang Niệm, nghe nói bây giờ cậu cặp với đại gia rồi?"
Trần Vũ đi đến trước mặt tôi, "Vậy bức tranh này cũng chẳng đáng tiền nhỉ? Hay là tôi bồi thường cậu hai trăm tệ?"
Hắn móc ra hai tờ tiền đỏ, khinh miệt ném vào mặt tôi.
Tôi hít một hơi sâu, cúi xuống nhặt hai trăm tệ.
"Nhặt lên rồi à? Giống một con ch.ó thật đấy." Trần Vũ mỉa mai.
Giây tiếp theo, tôi vò nắm tiền thành một cục, nhét mạnh vào miệng hắn.
"Ưm—!"
Trần Vũ trợn tròn mắt, rõ ràng không ngờ tôi lại ra tay.
Tôi túm lấy cổ áo hắn, đ.ấ.m một cú vào mặt hắn.
"Mày dám..."
Phòng vẽ lập tức hỗn loạn.
Mấy tên tay chân của Trần Vũ xông lên vây đánh tôi.
Tuy tôi không yếu ớt, nhưng cũng không thể chống lại nhiều người, chẳng mấy chốc đã bị đ.ấ.m đá mấy cái.
Nhưng tôi không buông tay, cắn chặt không buông Trần Vũ, nhắm vào cái mặt hắn mà ra đòn.
"Làm cái quái gì đấy! Mau dừng tay hết cho tao!"
