CẢ ĐỜI TÔI SỐNG NHƯ CÁI BÓNG, GIỜ THÀNH QUỶ LẠI THÀNH CHẤP NIỆM CỦA HẮN

Chương 25

 

Năm đó tôi sáu tuổi.

Tôi co ro trong tủ quần áo cố gắng ôm mình thành một khối, nghe tiếng người phụ nữ gào thét và chửi rủa điên cuồng.

Giọng nói sắc bén và độc địa dễ dàng xuyên qua tấm ván gỗ chui vào tai tôi, dù tôi có bịt chặt đến đâu cũng vô ích.

Tôi là một đứa trẻ không được yêu thương.

Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, tôi đã biết.

Tôi là nghiệt chủng do mẹ tôi quan hệ bừa bãi mà ra, bà coi tôi là nỗi sỉ nhục trong cuộc đời bà.

Nếu không có tôi, cuộc sống vốn dĩ bình yên của mẹ tôi sẽ không bị xáo trộn.

Bà sẽ không ly hôn, cũng không cần bị người khác chỉ trỏ, buộc phải rời bỏ quê hương.

Không cần mẹ tôi nhấn mạnh, thực ra tôi cũng luôn nghĩ như vậy.

Chỉ là cái c.h.ế.t đối với một đứa trẻ bảy tuổi không có gan, vẫn còn quá dứt khoát.

Khi tôi đứng trên sân thượng cao sáu tầng nhìn xuống, tôi vẫn lùi bước.

Ý chí cầu sinh thắng thế so với ý định tìm cái chết, tôi kéo lại chân đã thò ra ngoài lan can, cứng đờ đi về phòng.

Người phụ nữ đã mắng mệt nằm trên giường nhắm mắt ngủ thiếp đi, tóc tai bù xù.

Tôi chân trần tìm kiếm nửa ngày trong căn phòng thuê tồi tàn, mới tìm được một miếng bánh bao hơi mốc, co ro trong góc để lấp đầy dạ dày.

Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó dũng cảm hơn một chút, có phải sau này sẽ không phải đau đớn đến mức tê tâm liệt phế như vậy không.

Tôi chết, bà ấy rất đau khổ.

Kỳ lạ là tôi lại cảm thấy một chút khoái cảm đáng thương.

Tôi hận Lâm Thời, nhưng lại không thể hận mẹ tôi.

Nỗi khổ của mẹ tôi đều là do tôi mang đến.

 

 

back top