Lâm Thời bày đủ mọi cách để lấy lòng, thấy thần sắc tôi ngày càng lạnh lùng, hắn cũng không còn phí sức nữa.
Hắn đưa tôi về nhà cũ.
Người mở cửa là một người phụ nữ trung niên tiều tụy.
Đây là mẹ tôi, giống như trong ký ức của tôi.
Chỉ là tóc đã bạc trắng, mặt khô héo, tiều tụy không thôi.
Tôi biết Lâm Thời có ý gì.
Tương truyền ma không được yêu thương, sẽ không lưu lại nhân gian được lâu.
Hắn muốn tôi ở lại.
Bà không nhìn thấy tôi, chỉ cố gắng cười với Lâm Thời. Quay người vào nhà, bưng ra một chiếc hộp đựng đồ nhỏ.
Trước khi đi, người phụ nữ đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó, mắt đỏ hoe gọi tên tôi khe khẽ.
"Sinh Sinh ơi, mẹ hối hận rồi."
Bước chân tôi khựng lại, trong lòng dâng lên nỗi đau nhói như kim châm dày đặc.
Lâm Thời cẩn thận mở hộp.
Xe đồ chơi phai màu, hộp đựng răng sữa, chiếc mũ nhỏ lúc nhập học, chiếc ví nhỏ, vài tấm ảnh tuổi thơ đã ố vàng, và một lá thư viết tay.
Hắn lần lượt cầm từng món lên, khẽ nói, "Em xem, đây là những dấu vết trưởng thành mà mẹ em đã giữ lại."
Hắn dừng lại, giọng đột nhiên nghẹn ngào: "Sinh Sinh à, thực ra bọn anh đều rất yêu em."
Tôi cúi đầu nhìn lá thư đó, chữ viết xiêu vẹo.
Lòng tôi chua xót dâng trào.
Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, phải không.
