Những người có thể tham dự buổi yến hội lần này, phần lớn đều là gia tộc Alpha và Omega có quyền thế. Gia tộc Beta như nhà họ Nghiêm mà chen chân vào đây, ít nhiều cũng có chút không hợp.
Việc Nghiêm Thăng được phép đến, chỉ là vì mẹ hắn hy vọng hắn, người cầm quyền sau này, có thể mở mang kiến thức và nhận diện được một vài gương mặt.
Rõ ràng tiểu bá vương nhà mình ngang ngược. Mẹ Nghiêm một đường mặt đối mặt dặn dò, muốn hắn thu liễm tính tình, hành sự cẩn thận.
Những người trong yến hội hôm nay chỉ cần động nhẹ ngón tay là có thể nghiền c.h.ế.t người. Nghiêm Thăng hoành hành ngang ngược, nhưng cũng không phải không có đầu óc, tự nhiên nghe lọt tai.
Cả buổi tối hắn diễn vai một cách ngoan ngoãn khác thường, so với bình thường khác nhau một trời một vực.
Kiều Quân nghĩ, có lẽ gen diễn xuất đó của cha anh thực sự được di truyền rất tốt cho thế hệ sau.
Phiền phức từ trước đến nay là khi bạn muốn tránh đi, nó lại cố tình đ.â.m vào người bạn.
Đặc biệt dưới tình huống thân phận không bình đẳng, chỉ một chút không vừa mắt cũng đủ để trở thành mục tiêu tập hỏa.
Nghiêm Thăng làm nhân vật tiểu bá vương quen rồi, không ngờ có một ngày hắn cũng sẽ trở thành mục tiêu bị chế tài.
“Cái Beta bên kia, đúng, chính là mày,” Alpha trông như học sinh cấp ba vẫy tay về phía Nghiêm Thăng, vẻ mặt vênh váo tự đắc, “Lại đây.”
Nghiêm Thăng biết Alpha này, Vu Minh Đình, đại thiếu gia nhà họ Vu. Vừa rồi hắn đã chuyên tâm nhận người, gia tộc đối phương vừa lúc là một trong những người đứng đầu lĩnh vực sản nghiệp của nhà họ Nghiêm.
Mang theo vài phần bất an, Nghiêm Thăng căng thẳng nắm chặt nắm tay đi qua.
“Xin hỏi có…”
“Bốp!”
Tiếng tát tai thanh thúy nhanh chóng bị tiếng nhạc du dương và tiếng nói chuyện giao ly chén đĩa lướt qua, không ai sẽ quan tâm vì sao một đứa trẻ Beta đột nhiên bị nhắm vào.
Cơn đau nóng rát lan tràn trên mặt. Sợi tóc được chải chuốt gọn gàng rơi xuống vì cú tát. Nghiêm Thăng vẫn còn trong cảm xúc kinh ngạc tột độ, hắn căn bản không nghĩ tới mình còn chưa nói xong câu đầu tiên đã bị đối xử như vậy.
Vu Minh Đình nhận chiếc khăn tay người phía sau đưa tới, cẩn thận lau khô bụi bẩn vốn không tồn tại, dường như chỉ việc tát một Beta như Nghiêm Thăng cũng đã làm bẩn tay hắn.
Khinh suất ném chiếc khăn lụa xuống đất, hắn cười nói: “Vừa rồi vẻ mặt mày thật khó coi, Beta nên có dáng vẻ của Beta. Chỉ có như vậy mới thích hợp với mày, hiểu không?”
Nói rồi, mũi giày hắn chỉ vào chiếc khăn tay trên đất, “Cái này tặng cho mày, nhặt lên đi.”
Nghiêm Thăng run rẩy toàn thân, căn bản không cử động được, bị đả kích đến mức chưa kịp hoàn hồn.
Vu Minh Đình nhíu mày không vui, đang định cho đứa nhóc Beta không biết nhìn sắc mặt kia thêm bài học, thì giây tiếp theo, có người khom lưng nhặt chiếc khăn tay dưới chân hắn lên.
Đó là một hành động mang tính làm nhục cực độ, nhưng người nọ lại không có nửa phần không tình nguyện. Thái độ thuận theo lấy lòng Alpha rất tốt.
Bộ lễ phục không hợp, khó coi lúc này lại phát huy ưu thế không ngờ. Trong động tác của đối phương, nó phác họa ra đường cong thân hình tinh tế nhưng ngây ngô của thiếu niên, khiến người xem ngứa ngáy trong lòng.
Đối với một Beta mà nói, có được trình độ này đã coi là thượng đẳng.
Kiều Quân, người vẫn luôn đảm đương vai trò không khí bên cạnh, nhặt chiếc khăn tay lên, xếp gọn thành hình vuông nhỏ. Anh rõ ràng biết Alpha muốn nhìn thấy cái gì. Khi ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt có thể nói là nịnh bợ: “Thiếu gia nhà chúng tôi không hiểu chuyện, thật sự xin lỗi.”
Người xinh đẹp có một ưu điểm, bất kể biểu cảm khiến người ta sinh ghét đến cỡ nào, đặt trên ngũ quan tinh xảo, cũng sẽ trở nên vô cùng đặc biệt.
Chính như Kiều Quân lúc này, sự a dua nịnh hót cũng có thể biến thành một kiểu dịu dàng lấy lòng.
“Ồ?” Ánh mắt Vu Minh Đình đảo quanh trên mặt Kiều Quân, ngữ khí ái muội, “Chỉ là nói xin lỗi thôi sao?”
“Thiếu gia nhà cậu va chạm tôi, có phải cậu nên thay hắn bồi tôi chơi một chút không?”
Alpha chỉ có phản ứng với Omega, nhưng Beta lớn lên đẹp cũng không phải không thể chơi đùa.
Kiều Quân:…?
Thời gian anh đến thành phố lớn không dài, tuy việc nhìn sắc mặt người khác mà hành sự là sở trường của anh, nhưng thiếu niên mười lăm tuổi thật sự không biết người trong thành sẽ là như vậy.
Tuổi này của họ nên nói loại chuyện này sao?
Anh đã kiểm soát rất tốt biểu cảm của mình, nhưng đôi mắt tú lệ lại không tự giác trợn to vẫn bán đứng sự kinh ngạc của thiếu niên.
Quá mức ngây thơ.
Vu Minh Đình đối diện vươn tay muốn nắm cằm anh, để nhìn rõ hơn khuôn mặt này.
Cổ áo sau lưng đột nhiên bị người kéo mạnh, cả người Vu Minh Đình bị nhắc lên giữa không trung.
“Ai?” Hắn phẫn nộ quay đầu lại, vệ sĩ rắn chắc phía sau không hề lay động.
“Rốt cuộc là ai? Dám đụng đến tao, không muốn sống nữa?”
Những người cùng thế hệ xung quanh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đều là người tinh ranh. Động tĩnh bên này vẫn luôn không dừng lại, bọn họ đều tâm biết mà không nói giả vờ không nhìn thấy. Hiện tại Vu Minh Đình la to, họ càng không dám nhìn về phía này, sợ bị liên lụy.
Người đến không lên tiếng, có lẽ cho rằng Vu Minh Đình không đủ tư cách để hắn mở miệng trả lời.
Vệ sĩ kéo Vu Minh Đình ra phía sau, Vu Minh Đình cuối cùng cũng nhìn thấy kẻ ăn gan hùm mật gấu trong miệng hắn.
Trong chốc lát, tất cả những lời uy h.i.ế.p tàn nhẫn đều nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được, chỉ còn lại mấy âm tiết: “Phương, Phương…”
Người vệ sĩ mặc tây trang đen trước mặt quá cao lớn, Kiều Quân căn bản không nhìn thấy người ngoài dự đoán đã giải cứu mình. Nghe thấy xưng hô sắp buột miệng của Vu Minh Đình, trong lòng anh có dự cảm không lành.
Theo việc vệ sĩ đưa Vu Minh Đình đi, khuôn mặt người kia xuất hiện trong tầm nhìn mọi người. Tiếng kêu thảm thiết của Vu Minh Đình như là lời giới thiệu cho sự xuất hiện của cậu.
“Phương thiếu gia, tôi sai rồi! Phương thiếu gia…”
Kiều Quân đứng đối diện Phương Phùng ở hiện trường, trong lòng thịch một tiếng. Con thuyền nhỏ đụng phải tảng băng lớn, tránh cũng không thể tránh.
________________________________________
Lần cuối cùng thật sự ở bên Phương Phùng là khi nào nhỉ?
Đã lâu lắm rồi sao?
Lâu đến mức Kiều Quân lại cảm thấy Phương Phùng trước mắt có chút xa lạ.
Phương Phùng dường như lại cao hơn anh, bộ lễ phục trên người cắt may thích hợp, phẳng phiu có hình, nhìn vóc dáng vẫn là một thiếu niên, nhưng ngũ quan so với trước kia càng có tính công kích.
Khi bị đôi mắt đen như đầm lạnh không thấy đáy kia chăm chú nhìn, sẽ nảy sinh ảo giác sắp bị một động vật ăn thịt m.á.u lạnh bắt giữ và xé toạc.
Hôm nay cậu ấy cũng làm kiểu tóc, tóc mái được chải gọn, lộ ra vầng trán. Có một cảm giác Kiều Quân không nói rõ được: Phương Phùng trước nay đều không giống bạn bè cùng lứa tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên, chỉ nhìn bề ngoài của Phương Phùng thôi, Kiều Quân đã không tự chủ được nghĩ, Phương Phùng thật sự đã trở thành người lớn rồi.
Phương Phùng đeo một chiếc đinh vành tai bên tai trái, bên trên khảm một viên hồng ngọc nhỏ, ánh lửa lấp lánh, giống như ngọn lửa đang nhảy múa.
Đó là mùa hè Phương Phùng chính thức phân hóa thành Alpha.
Trong phòng Phương Phùng ở căn biệt thự đó, hai người ngồi trên giường, Kiều Quân nghe Phương Phùng chỉ đạo, tay run rẩy xỏ lỗ tai cho Phương Phùng.
Chiếc khuyên tai cũng là Phương Phùng muốn Kiều Quân tự tay đeo lên cho cậu.
Mọi thứ gần ngay trước mắt mà dường như đã là mấy đời.
Không nói rõ được tâm lý gì, sau khi ngây người nhìn mặt Phương Phùng vài giây, Kiều Quân đột nhiên túm lấy Nghiêm Thăng, người lòng tự trọng vỡ đầy đất và mất hồn từ đầu đến cuối bên cạnh, chạy đi không ngoảnh đầu lại.
Còn Phương Phùng bị anh bỏ lại tại chỗ, không biểu lộ cảm xúc dư thừa, chỉ là ánh mắt không dời khỏi cánh tay Kiều Quân đang nắm lấy cổ tay Nghiêm Thăng.
________________________________________
Có một giọng nói trong đầu hỏi chạy cái gì, Phương Phùng cậu còn chưa từng gặp sao? Sợ cái gì? Có gì phải chạy?
Một giọng nói khác kêu to không chạy chẳng lẽ còn muốn mặt xám mày tro chào hỏi Phương Phùng trước mắt bao người sao? Nói một tiếng “hi, lâu rồi không gặp”? Hỏi cậu ấy có kinh hỉ không, có bất ngờ không?
Anh không bị bắt nạt như Nghiêm Thăng, bề ngoài không quá chật vật. Nhưng vừa rồi Vu Minh Đình thật sự đã động tay, Kiều Quân nhất định sẽ không né tránh, cũng sẽ không phản kháng Vu Minh Đình, nói không chừng còn có thể bày ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.
Đây là sự khác biệt giữa anh và Phương Phùng ở nơi này.
Kiều Quân dừng bước, tay kia của anh còn đang nắm chiếc khăn tay vừa nhặt từ dưới đất lên.
Chất liệu rất mềm mại, lại vô cớ cắt cứa khiến lòng người đau xót.
Anh buông tay Nghiêm Thăng, tính toán thời gian còn lại tự mình đi góc yên tĩnh một chút.
“Này, Kiều Quân,” Nghiêm Thăng bị anh bỏ lại phía sau gọi anh, “Tao sẽ không cảm ơn mày đâu.”
Kiều Quân không quay đầu lại, “Tôi biết.”
Anh cũng không cần sự cảm kích của Nghiêm Thăng. Nghiêm Thăng đối xử ôn hòa với anh cũng tốt, vẫn tìm rắc rối cho anh cũng tốt, Kiều Quân đều không bận tâm.
Anh chỉ muốn, dù chỉ một chút thôi, anh có thể tự nhủ rằng, anh đã trả giá cho món nợ cung cấp nơi ở này.
Anh không phải là gánh nặng vô dụng.
________________________________________
Đi không xa, Kiều Quân liền gặp người quen.
“Tiểu Kiều thiếu gia,” dù đã bị Kiều Quân sửa rất nhiều lần, đối phương cũng không có ý định thay đổi cách xưng hô chẳng ra gì này, quản gia lớn tuổi hiền từ cười tủm tỉm, “Thiếu gia đang chờ cậu ở phòng khách bên kia.”
Tránh được mùng một, tránh không khỏi ngày rằm.
Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến. Nếu đã bị bắt quả tang, cũng không có gì phải trốn nữa. Kiều Quân ủ rũ cụp đầu, “Đi thôi.”
Quản gia dẫn anh đi, càng đi sâu vào trong, người càng ít. Kiều Quân hỏi: “Chú Chu, Phương Phùng… sao lại ở đây ạ?”
Ai cũng nói đây là yến hội mà chỉ giới siêu giàu mới có thể đến. Phương Phùng đến cũng không kỳ quái, anh biết Phương Phùng rất lợi hại, nhưng xét theo phản ứng của những người khác vừa rồi, Phương Phùng còn khó lường hơn trong dự đoán của anh.
Lợi hại đến mức có chút không tương xứng với người như anh.
“Người chủ trì yến hội là chị gái của thiếu gia, một tiểu thư khác trong nhà. Nhưng… Thiếu gia đến có lẽ có nguyên nhân khác.” Chú Chu quay đầu lại, mỉm cười với Kiều Quân đang lộ vẻ nghi hoặc.
“Thiếu gia ở bên trong, tôi không vào nữa.”
Đến được nơi này, tiếng ồn ào của yến hội bên ngoài đã hoàn toàn không nghe thấy. Tiếng nước chảy từ đài phun nước trong đình viện dưới ánh đèn chiếu ra màu vàng rực rỡ, tiếng nước chảy chậm rãi vô cùng yên bình, như thể đêm nay chưa từng xảy ra những xáo trộn kia.
Kiều Quân bước vào. Toàn bộ không gian, ngoại trừ hoa cỏ trang trí và Phương Phùng đang chờ bên trong, không còn ai khác.
Phương Phùng đang rót trà vào chiếc tách đối diện. Thấy Kiều Quân đến, cậu không nói gì thêm, chỉ là ngồi lại ghế, vẻ mặt không hề gợn sóng.
Cậu ấy đang giận.
Phản ứng này của Phương Phùng nằm trong dự đoán của Kiều Quân.
Nói là trước khi bị phát hiện anh còn có chút thấp thỏm, nhưng sau khi bị phát hiện, anh ngược lại nhẹ nhõm hơn nhiều.
Anh ngồi xuống đối diện Phương Phùng.
Tầm mắt lướt qua bàn trà. Vẫn như trước, nhìn kỹ, điểm tâm cũng vẫn như trước.
Nếu ông nội không qua đời, chờ đến khi Phương Phùng trở lại thị trấn nhỏ, cuộc gặp lại của họ nhất định cũng sẽ là như thế này.
Mùi trà quá quen thuộc, Kiều Quân cẩn thận vươn hai tay, nhẹ nhàng áp sát chén trà, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay thấm dần vào trái tim. Có một dòng suối như vậy, ôn hòa và ấm áp.
“Thật ra cậu… đã sớm đoán được rồi, phải không?” Kiều Quân nói khẽ.
“Cậu không giỏi nói dối.” Phương Phùng đáp.
Phương Phùng đương nhiên có thể điều tra rõ ngọn nguồn sự việc. Nếu Kiều Quân không muốn cho cậu biết, cậu sẽ giả vờ không biết.
Những phương pháp giải quyết vấn đề mà cậu có thể dùng chưa chắc là điều Kiều Quân mong muốn.
Những nơi nhắc nhở Kiều Quân về sự khác biệt tồn tại giữa hai người họ, chỉ một chút vô ý cũng sẽ làm anh từ vị trí số một trên trời cao rơi xuống.
Cậu muốn con bướm quên đi việc họ không giống nhau, chờ đến một ngày, nó sẵn lòng ngừng vỗ cánh, nhẹ nhàng đậu vào lòng bàn tay cậu.
Chờ đến ngày đó, không ai có thể chia cắt họ.
