BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 8: Giới hạn

Khi Kiều Quân mười lăm tuổi, người ông nội mà anh sống nương tựa từ nhỏ đã qua đời.

Người cha về mặt sinh học đành phải đón Kiều Quân về ngôi nhà không thuộc về anh, yêu cầu anh phải cẩn thận nhìn sắc mặt mẹ kế mà hành động, chỉ cho phép anh ở trong căn phòng hẻo lánh nhất, ngăn ngừa sự xuất hiện của anh gây chú ý làm mất lòng người.

Kiều Quân thật sự không một lời oán thán, không có kỳ vọng thì sẽ không có thất vọng.

Cha anh vất vả lắm mới trèo cao được, làm người ở rể. Đối phương có thể chịu đựng ông đưa con riêng của vợ trước về nhà nuôi, cũng coi như là mở một ân huệ đặc biệt.

Còn về việc bị em kế sai bảo, bắt nạt, vô công bất thụ lộc, anh đang ăn nhờ ở đậu, nhẫn nhịn một vài chủ nhân không hữu hảo dường như là việc anh phải làm, và cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Tất cả mọi thứ còn lại đều tốt hơn rất nhiều so với cuộc sống trước đây ở thị trấn nhỏ bên cạnh ông nội.

________________________________________

Các Beta trong trường học khi thấy Kiều Quân luôn kinh ngạc. Beta xinh đẹp không phải là không có, chỉ là vẻ đẹp của người này luôn tương tự với cảm giác mà Omega mang lại.

Tuy còn chưa nở rộ, nhưng đóa hoa vừa chớm nở đã ngây ngô níu chân người dừng lại. Chỉ cần đứng bên cạnh anh, người ta không nhịn được nín thở, sợ hãi phá hỏng vẻ đẹp này.

Đương nhiên rất nhanh, tâm tình này đã bị xé nát.

Tình cảnh Kiều Quân như cá gặp nước ở trường học không phải điều Nghiêm Thăng, em kế anh, muốn thấy. Khi bạn bè xung quanh dò hỏi Beta xinh đẹp này là thần thánh phương nào, Nghiêm Thăng ác ý nói: “Có gì đặc biệt sao? Là người ăn bám trong nhà tôi.”

“Cùng lắm chỉ là một kẻ hầu người hạ gì đó.”

Hắn cười tủm tỉm bổ sung, một câu nói nhẹ nhàng liền làm cảm xúc của người khác nghiêng về một phía, Kiều Quân dần dần trượt về phía không quan trọng.

Những người xung quanh tránh anh còn không kịp. Bọn trẻ con không làm chuyện gì quá đáng, người thật sự bắt nạt anh vẫn chỉ có Nghiêm Thăng.

Lại một lần nữa nhắc đến khuôn mặt có sức mê hoặc của Kiều Quân, Nghiêm Thăng quay đầu liếc nhìn Kiều Quân đang im lặng đeo cặp sách cho hắn.

Đi về phía trước chính là trường trung học Alpha, Alpha bên trong tùy tiện chọn một người thân gia đều không phải tầm thường.

Một kế hoạch chỉnh đốn mới hình thành.

“Lại đây,” hắn vẫy tay về phía Kiều Quân, chỉ vào nhóm học sinh Alpha ngoài cổng trường, “Mày đi qua đó giả bộ Omega bắt chuyện với bất kỳ Alpha nào, hơn nữa còn phải làm quen.”

“Nhớ kỹ, nhất định phải chính miệng nói với bọn họ mày chính là Omega,” Nghiêm Thăng nhấn mạnh, “Tao sẽ nghiêm túc nhìn mày, làm không tốt tối nay đừng hòng bước vào cửa nhà.”

Hành vi hoàn toàn là tự rước lấy nhục. Hắn vô cùng mong chờ vẻ khó xử của Kiều Quân.

Kiều Quân trên mặt thuận theo mà đáp ứng, trong lòng lại mắng đám nhóc con ngốc nghếch trưởng thành sớm này còn đáng ghét hơn Phương Phùng lúc ban đầu.

Thật bi ai là chính anh không có dũng khí trốn thoát. Anh tự giễu, chầm chậm bước vào đám đông Alpha, tìm kiếm mục tiêu.

Làm chuyện này với nữ sinh quá mạo phạm, anh nhanh chóng loại trừ. Anh không có hứng thú với Alpha nam, nhưng lúc này hứng thú rõ ràng là yếu tố không quan trọng nhất.

Tìm một người dễ nói chuyện đi, bị vạch trần cũng sẽ không làm khó anh. Kiều Quân nhìn quanh bốn phía, cố gắng thông qua bề ngoài để phán đoán Alpha nào có tính cách ôn hòa.

Trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, vì quá mức quen thuộc, việc bắt được đối phương trong đám đông chỉ là chuyện trong thời gian ngắn.

Kiều Quân nhanh chóng quay người, như một tên trộm đang cố che mặt mình lại.

Nằm, c.h.ế.t tiệt, sao mình lại gặp Phương Phùng ở đây?!

Một năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, anh đều không nói cho Phương Phùng: chuyện của ông nội, chuyện anh rời khỏi thị trấn nhỏ, còn có chuyện sống nhờ.

Còn Phương Phùng từ khi chính thức phân hóa thành Alpha, dường như cũng trở nên bận rộn hơn, rất khó để thường xuyên đến thăm căn biệt thự như trước, tần suất gặp mặt với Kiều Quân giảm thẳng tắp. Gần đây nhất một năm chỉ có thể giao tiếp qua tin nhắn.

Điều này lại tạo điều kiện cho Kiều Quân che giấu những chuyện đó.

________________________________________

Động cơ che giấu của Kiều Quân rất vi diệu.

Anh từng có rất nhiều bạn bè ở thị trấn nhỏ. Phương Phùng là người kiêu ngạo nhất, khó nắm bắt nhất, và xa cách nhất trong số những người bạn đó.

Người có mắt đều nhìn ra được Phương Phùng không cùng một đường với những người nhà quê ở thị trấn nhỏ như họ. Nhưng cố tình, Kiều Quân thật sự coi Phương Phùng là người bạn tốt đầu tiên của mình.

Mặc dù thân phận và địa vị của hai người khác nhau một trời một vực.

Bỏ đi tất cả những thứ bên ngoài, chỉ còn lại tình bạn thuần túy, đó là tình cảm thuần khiết nhất mà Kiều Quân hy vọng có thể giữ lại giữa anh và Phương Phùng.

Có lẽ cũng có lòng tự trọng quấy phá trong đó.

Anh không thể chịu đựng được bất cứ thứ gì không thuần khiết xen lẫn giữa hai người họ. Anh không muốn tỏ ra yếu thế với Phương Phùng, càng không muốn nhận được sự giúp đỡ của Phương Phùng sau chuyện này.

Anh không muốn Phương Phùng thương hại anh.

Cho nên ngày hôm đó Kiều Quân chỉ nhìn chằm chằm vào con trỏ nhấp nháy trong khung nhập trò chuyện, xem nó nhấp nháy, rất lâu đều không gõ ra một hàng chữ.

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên leng keng làm anh giật mình, hoàn hồn nhìn màn hình điện thoại, ngược lại là Phương Phùng gửi tin nhắn đến.

Đại khái là thấy anh vẫn luôn hiển thị “Đối phương đang nhập tin nhắn”.

【 Phương Phùng: Bên cậu xảy ra chuyện gì sao? 】

【 Kiều Quân: Không có gì, muốn hỏi cậu năm nay nghỉ hè còn đến không, nghe nói năm nay bờ biển có lễ hội, có lẽ sẽ rất náo nhiệt ^-^】

Tin nhắn gửi đi, Kiều Quân phát hiện mình đi sai nước cờ, lỡ Phương Phùng thật sự đến, đến lúc đó mình không ở thị trấn nhỏ, sẽ không thể nào bịa chuyện được.

Vì thế vội vàng gõ tin nhắn mới.

【 Kiều Quân: Nhưng nghỉ hè tớ phải đi xa nhà không có ở nhà, cậu đừng đến nữa. 】

Phương Phùng không trả lời tin nhắn, trực tiếp gọi lại.

Bệnh viện rất yên tĩnh, trong không khí chỉ có mùi nước sát trùng lặng lẽ lan tỏa. Kiều Quân một mình ngồi trên ghế hành lang.

Yên tĩnh đến nỗi anh có thể nghe thấy tiếng hít thở của Phương Phùng bên kia ống nghe.

Kiều Quân không nói lời nào trước. Anh vừa rồi đã khóc quá thảm thiết, giọng nói vừa nghẹn vừa khàn, mở miệng nhất định sẽ bị phát hiện.

“… Tâm trạng không tốt sao?”

Chỉ một thời gian không gặp, giọng Phương Phùng lại trở nên trầm hơn, qua ống nghe càng khàn khàn.

Hốc mắt Kiều Quân lại bắt đầu nóng lên, anh muốn khóc.

Anh khẽ “Ừm” một tiếng, cũng không biết Phương Phùng bên kia có nghe rõ không.

Phương Phùng không hỏi tại sao.

Sau đó Kiều Quân không nói gì thêm, hành lang vẫn yên tĩnh, chỉ là trong không khí lạnh lẽo đó, nếu tinh tế lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng nức nở nhỏ bé, đứt quãng của ai đó.

Người ở đầu dây bên kia chỉ im lặng lắng nghe, rất lâu rất lâu không cúp cuộc điện thoại gần như im lặng đó.

Lần thất thố này được Kiều Quân dùng lý do khác qua loa cho qua sau khi đã chỉnh đốn lại tâm trạng.

Còn Phương Phùng có tin hay không lại là một chuyện khác.

Nói dối dễ dàng mà thành thật thì khó, đến nay Kiều Quân vẫn chưa nghĩ ra cách để nói rõ ràng với Phương Phùng.

Hôm nay lại trực tiếp nhìn thấy bản thân cậu ấy.

________________________________________

Gặp quỷ.

Kiều Quân đi về hướng ngược lại với Phương Phùng, vừa vặn gặp một Alpha có khuôn mặt nhu hòa bước tới.

Nhìn tướng mạo đã thấy có một trái tim nhân hậu.

Kiều Quân tìm đúng cơ hội đi qua chặn người lại, lễ phép, cười vô hại, “Xin chào.”

Khung xương anh còn chưa nở hết, mặc đồng phục hơi rộng.

Thần sắc trên mặt lại không có vẻ nghiêm túc cố giả vờ của đa số thiếu niên tuổi dậy thì, nhìn chung luôn nhỏ hơn so với bạn cùng lứa, khiến giới tính của anh cũng khó nắm bắt.

Alpha sững sờ, theo bản năng gật đầu đáp lại: “Chào cậu.”

Kiều Quân mở giao diện thêm bạn bè, vô cùng tự nhiên mà bịa ra lời nói dối: “Tôi là học sinh trường Omega bên kia… Ừm, vừa đi ngang qua thấy cậu rất đẹp trai, muốn hỏi cậu có thể thêm bạn bè không.”

Lời nói có rất nhiều lỗ hổng, nhưng anh khéo léo sử dụng ưu thế ngũ quan, toàn bộ quá trình đều rất chân thành nhìn vào mắt Alpha, không có nửa phần trốn tránh.

Anh thấy Alpha mặt đỏ lên ngay lập tức, trong lòng nghi ngờ lẽ nào mình quá nhiệt tình, tiếp tục mỉm cười, “Chỉ là kết bạn, không có ý mạo phạm nào khác, được chứ?”

Nói chuyện đáng yêu như vậy, hình như có phải Omega thật hay không cũng không còn quan trọng nữa.

“Được.” Alpha lấy điện thoại ra, mở danh thiếp.

Quả nhiên anh không nhìn lầm người, tính cách thật sự rất tốt. Nhiệm vụ ngoài dự đoán hoàn thành dễ dàng, Kiều Quân vui vẻ ra mặt, “Oa, cảm ơn cậu nha.”

Tiếng “Tích” thông báo, bật ra pop-up thêm bạn bè thành công. Chỉ là thông báo này lập tức bị tin nhắn mới che phủ.

【 Phương Phùng: Bên cậu thế nào rồi? 】

Kiều Quân sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi điện thoại, thần kinh nhìn đông nhìn tây, khắp nơi đều không có bóng dáng người kia.

Chỉ là trùng hợp? Đáng sợ quá.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, thật sự cảm ơn cậu.” Anh vẫy tay từ biệt với Alpha.

Nếu về muộn hơn chút nữa, Nghiêm Thăng lại sẽ đổi sắc mặt.

________________________________________

Nói thật, cảnh tượng gặp lại Phương Phùng theo ý nghĩa chân chính là không mấy vui vẻ, phải nói là tệ hại đến cực điểm.

Lần yến hội đó là cơ hội mà nhà họ Nghiêm – một gia đình “so dưới thì còn thừa, so trên thì không đủ” – dốc hết chiêu trò mới có thể chen chân vào.

Vốn dĩ không đến lượt Kiều Quân đi, chỉ là Nghiêm Thăng nói sẽ buồn chán nên muốn mang theo Kiều Quân qua đó giải sầu.

Đúng là tên nhóc thối não tàn không gì sánh bằng. Cũng đang ở tuổi phản kháng, Kiều Quân bị chọc tức chỉ có thể lặng lẽ giơ ngón giữa dưới chiếc mặt nạ cười gật đầu đối với em kế ngu ngốc.

Ngày hôm đó, trên người anh mặc bộ lễ phục mà Nghiêm Thăng chê cũ không dùng nữa. Anh lớn hơn Nghiêm Thăng hai tuổi, dù thân hình tinh tế, rốt cuộc vẫn có thể nhìn ra sự lúng túng.

Nghiêm Thăng rất đắc ý. Chỉ là hắn phát hiện làm như vậy cũng không thể làm lòng tự trọng của Kiều Quân lay động, cái cảm giác sung sướng đó nhanh chóng tiêu tan.

Mặc kệ hắn làm bao nhiêu trò đùa dai, Kiều Quân đều có thể tiếp nhận, khuôn mặt quá mức xinh đẹp đó chưa một lần vì thế mà lộ ra cảm xúc đau khổ hơn.

Sự chế nhạo im lặng về sự ấu trĩ của hắn.

Đột nhiên bị trừng mắt, Kiều Quân lại lười quản tâm trạng khó hiểu của hắn.

So với việc oán hận đứa trẻ bị nuông chiều, Kiều Quân trong lòng hiểu rõ mọi chuyện chỉ vì anh căn bản không có cách nào tự mình sống sót, cho nên chỉ có thể phụ thuộc vào những người mà anh không yêu, đồng thời họ cũng hoàn toàn không yêu anh.

Anh nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe nhanh chóng vụt bay về phía sau. Không thay đổi là bầu trời một mảng âm u.

Sắp mưa rồi.

Khoảnh khắc tuổi mười lăm này, Kiều Quân mặc bộ lễ phục không hợp người cũng cảm thấy mình còn rất xa mới thật sự trưởng thành, chỉ có thể bất lực ngước nhìn bầu trời u ám, ngày tháng này kéo dài đến tương lai không thấy điểm kết thúc.

Anh nhớ đến Phương Phùng. Người như Phương Phùng đại khái sẽ không có phiền não như vậy, cậu ấy luôn có thể làm tốt rất nhiều chuyện, thậm chí chỉ cần chính anh có thể mở miệng, Phương Phùng có thể giúp đỡ anh.

Chỉ là một khi làm như vậy, mọi thứ sẽ nghiêng hẳn.

Mối ràng buộc ít ỏi được kết nối bằng sự chân thật cuối cùng của anh sẽ hoàn toàn thay đổi.

Kiều Quân không muốn vượt qua giới hạn này.

 

back top