Trước đây Kiều Quân chưa từng nhìn thấy bộ dạng Phương Phùng trong kỳ phát tình. Thể chất hắn quá mạnh, kỳ phát tình chân chính cũng khó kiểm soát hơn Alpha bình thường, đến khoảng thời gian đó cơ bản phải đi cách ly một mình, mãi cho đến khi Pheromone ổn định trở lại.
Kiều Quân nói muốn ở bên cạnh hắn.
Phương Phùng hôn lên lòng bàn tay mềm mại của anh, hỏi: “Không sợ hãi sao?”
Đầu ngón tay Kiều Quân lướt qua mái tóc đen của hắn, cười với hắn, “Tôi tin tưởng cậu sẽ không làm tổn thương tôi.”
________________________________________
Ngăn cách bởi dụng cụ chống cắn, Phương Phùng không có cách nào hôn anh, chỉ là ôm Kiều Quân vào lòng, cúi đầu ngửi Pheromone phát ra từ sau gáy anh để an ủi mình. Bàn tay nóng rực xoa nắn vùng bụng mềm mại trắng tuyết của Kiều Quân.
Sắp sửa tan chảy.
Thật thoải mái, đầu óc Kiều Quân cũng bị đôi tay kia quấy rối đến rối tinh rối mù.
Anh ôm Phương Phùng từ phía sau, nghiêng đầu, mơ mơ màng màng vươn nửa đầu lưỡi ra mới nhớ tới không có cách nào hôn môi, nước mắt chảy ra. Anh hôn vụn vặt lên đường cằm Phương Phùng, giọng nói rất nhỏ, mang theo chút ủy khuất, như sương mù mênh m.ô.n.g mưa phùn, “Muốn hôn cậu quá.”
Giống như nhớ lại cảm giác thoải mái kia, lộ ra nụ cười có chút ngây dại, “Chờ cậu tháo dụng cụ chống cắn ra, chúng ta lại hôn thật lâu, được không?”
Phương Phùng bị anh kích thích đến mức cảm giác mấy ống dược tề vừa tiêm đều uổng phí, đã bị bốc hơi hết trước khi dược hiệu kịp phát huy tác dụng. Tròng mắt màu đen đều nổi lên vầng sáng đỏ tượng trưng cho thú tính.
Hắn hiếm hoi không thể duy trì sự thong dong, chỉ là gắt gao ôm Kiều Quân, muốn đem anh dung vào cốt nhục, vĩnh viễn không bao giờ tách ra, mặc kệ khi nào hay ai cũng không thể phân cách bọn họ.
Hắn rầu rĩ đáp: “Ừm.”
________________________________________
Kiều Quân hỏi Phương Phùng có thích màu hồng không.
Anh cởi bỏ cúc áo, có chút ngượng ngùng che khuất mặt. Rõ ràng anh là con trai, nhưng hiện tại lại bị người bạn nam giới tốt nhất từ nhỏ đến lớn đè trên giường, làm loại chuyện này trước mặt hắn.
Anh vẫn luôn cảm thấy như vậy rất cổ quái, nhưng anh nhìn ra được, Phương Phùng rất thích.
Nếu Phương Phùng thích, anh liền sẽ nếm thử, bởi vì anh hy vọng loại thời điểm này Phương Phùng có thể không thống khổ như vậy.
Khi Phương Phùng cúi đầu đi cọ phiến ren tinh xảo kia, Kiều Quân ôm hắn, tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, như là đang trấn an.
Nhiệt độ cơ thể hai người đều tiếp cận nóng bỏng, nhưng dụng cụ chống cắn làm bằng chất liệu kim loại đặc thù vẫn lạnh băng, ngẫu nhiên đem nơi mềm mại ép tới lõm xuống một độ cong.
Trong cơn hoảng hốt, sự lạnh băng này càng giống một loại giải cứu. Kiều Quân không tự giác ôm chặt Phương Phùng, làm mặt hắn càng sát vào mình, càng sâu, càng sâu mà vùi vào.
________________________________________
Kiều Quân rất ít khi nhớ rõ đã kết thúc như thế nào.
Khi có ý thức trở lại, Phương Phùng đã vớt anh từ bồn tắm lên, thay quần áo sạch sẽ, sấy khô tóc cho anh.
Tiếng tạp âm rất nhỏ của máy sấy dần dần làm năng lực suy nghĩ tan rã của anh trở về.
Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh dùng tay giúp Phương Phùng giải quyết.
Anh cúi đầu, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay.
Phần đuôi tóc đã được làm khô, máy sấy ngừng hoạt động. Bàn tay còn lưu lại hơi ấm của Phương Phùng xoa nắn cổ tay anh, thấp giọng hỏi, “Rất chán ghét sao?”
“Tôi thực xin lỗi.”
Lúc Kiều Quân nói phải dùng tay giúp hắn, hắn nên từ chối.
“Tôi không có tức giận,” Kiều Quân dựa ra sau vào lòng n.g.ự.c hắn, “Chỉ là… Rất vi diệu.”
“Thì ra cậu cũng có… mặt sẽ mất kiểm soát như thế này.”
Phương Phùng nói: “Tôi đối với cậu vẫn luôn là như vậy, không có một giây không phải.”
“Nhưng tôi không muốn dọa đến cậu.”
“Tôi không có bị dọa đến, ngược lại rất mới lạ.”
Anh ghé vào tai Phương Phùng nói: “So với ngày thường còn…”
Cần hắn dùng dây xích để quản giáo.
