BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 40: Thái tử phi (Ngoại truyện)

Sau khi liên tục viết giùm rất nhiều bức thư tình với chữ ký khác nhau nhưng thường xuyên cùng một người nhận trong vòng một ngày, Kiều Quân hậu tri hậu giác cảm thán với người ngồi cùng bàn.

“Cái Alpha tên là Phương Phùng này thật sự rất được hoan nghênh.”

Chu Khê Linh, người ngồi cùng bàn, nhìn anh với vẻ mặt “ngươi không đùa chứ”.

Kiều Quân nghi hoặc chớp chớp mắt, “... Tôi nói sai rồi sao?”

“Ngươi… Tiểu Kiều ngươi, ngươi thật sự không biết Phương Phùng là người nào?” Chu Khê Linh không thể tin được hỏi anh.

“Không biết,” Kiều Quân nghĩ nghĩ. Khách hàng của anh rất nhiều, nhưng trừ vị này tương đối thường thấy trong việc viết thư tình ra, quả thật không có ấn tượng gì, “Hắn rất có danh sao?”

“Há chỉ nổi danh nha! Có phải cậu chưa bao giờ nghe diễn thuyết trong buổi tập hội không?”

“... Ừm.” Kiều Quân chột dạ thừa nhận. Buổi tối anh phải làm khá nhiều việc, ban ngày lại phải cố gắng tỉnh táo nghe giảng bài, nơi duy nhất có thể chợp mắt chính là khoảng thời gian tập hội ngắn ngủi đó.

“Hắn là Hội trưởng Hội Học sinh lần này của chúng ta. Nghe nói hắn là Alpha có gia thế tốt nhất, thông minh nhất, lớn lên đẹp trai nhất, và có vóc dáng tốt nhất trường, không thể nghi ngờ.”

Kiều Quân suýt nữa bị một loạt danh xưng “nhất” này làm cho sợ hãi, trong lòng hiểu rõ, “Trách không được.”

Đúng là người cách mình một trời một vực.

________________________________________

Học phí của Học viện Đế quốc rất xa xỉ. Kiều Quân là học sinh ưu tú thi vào, được miễn trừ học phí và tạp phí, nhưng chi phí ký túc xá thì phải tự gánh vác.

Vốn dĩ Kiều Quân định từ bỏ ngôi trường này vì điểm này, thì một giáo viên Beta tốt bụng đã nhường lại căn hộ giáo viên của mình. Khoảng thời gian trước cô đã kết hôn và không còn ở căn hộ đó nữa, vừa vặn có thể cho Kiều Quân mượn.

Nơi ở đã được giải quyết, nhưng các khoản lặt vặt khác cũng cần dùng tiền. Số tiền cha anh cho anh tính thế nào cũng quá túng quẫn. Kiều Quân chỉ có thể tìm lối tắt, liều mạng kiếm tiền boa của các cậu ấm cô chiêu, lại không thể xao nhãng việc học, mỗi ngày đều bận rộn như con quay, tự nhiên không có công phu lưu ý đến Alpha nào không liên quan đến mình.

Anh đưa bức thư tình đã viết xong cho Omega trước mặt, lại phát hiện sắc mặt nữ sinh thật sự không tốt. Nữ sinh này xem như khách quen ở chỗ Kiều Quân, cấp bậc trong giới Omega cũng rất nghiêm ngặt. Cô thường xuyên phụ trách liên lạc với Kiều Quân, thay mặt những Omega kiều quý khác đến tiếp xúc với Beta không nhập lưu như anh.

Đại khái là vẻ mặt bị bắt nạt của cô quá mức quen thuộc, Kiều Quân vốn không muốn xen vào việc người khác vẫn hỏi cô khi xoay người rời đi: “Làm sao vậy?”

Nữ sinh đại khái cũng là vô thố, cắn môi hỏi Kiều Quân, có thể thay cô đưa bức thư tình này đến tay Phương Phùng không.

Cô căn bản không có hứng thú với Phương Phùng, chỉ là thua trò chơi, bị các Omega khác ép phải đưa thư tình cho Phương Phùng. Chuyện đã đến nước này lại nghĩ đến nhiều đôi mắt đều đang nhìn Phương Phùng như vậy, cô lại không phải Omega có bối cảnh lớn, rất sợ mình sẽ bị fan club của Phương Phùng đăng lên diễn đàn trường học, bị bốn phía cười nhạo không biết lượng sức.

“Cho nên, cậu có thể giúp tôi một chút không,” cô bất an quấy rối ngón tay, “Tôi sẽ thêm tiền.”

Cũng không phải chuyện phiền toái gì.

Kiều Quân đáp ứng cô, nói, “Được.”

________________________________________

Tâm tình của Kiều Quân đối với đám Alpha kia kỳ thật tương đối phức tạp.

Bởi vì thật sự có Alpha đã từng xem anh là Omega để thổ lộ, cho dù biết anh là Beta cũng quyết tâm muốn động tay động chân. Lần trước anh phản kích trở lại, không cẩn thận làm lớn chuyện, nếu không phải giáo viên bên phía Beta thấy không vừa mắt, anh khẳng định cũng sẽ bị xử phạt cùng với Alpha kia.

... Đều là một đám sinh vật không nói lý, mặc kệ là Alpha hay Omega. Anh nghĩ.

Không có quy định cụ thể về cách đưa thư tình, Kiều Quân tính toán trực tiếp đặt thư tình lên bàn sách của Phương Phùng, dù sao cũng căn bản không có khả năng sẽ xem đi?

Anh bước lên diễn đàn trường học. Đối với loại nhân vật phong vân này, thông tin về phòng học và chỗ ngồi hẳn là đã sớm được đăng lên. Lúc tìm chỗ ngồi thì nhìn thấy bài đăng mới nhất đang nói vị thiếu gia này cư nhiên cự tuyệt một tiểu thiếu gia Omega đáng yêu nào đó, một đám người lại đang mắng nhau.

Tầng lầu, phòng học, chỉ còn thiếu số chỗ ngồi cụ thể. Anh cúi đầu lướt màn hình tìm kiếm thông tin, không thấy bốn phía. Khi đi ngang qua một phòng học nào đó, một đôi tay từ bên trong vươn tới, đột nhiên túm Kiều Quân hoàn toàn không hiểu chuyện gì vào một căn phòng tối đen.

“Ngô!”

Cùng lúc, những âm thanh khác nhau giao điệp vào nhau: tiếng rên rỉ bị che miệng, tiếng cửa bị đóng mạnh kịch liệt chấn động, còn có tiếng lạch cạch của chiếc điện thoại vẫn đang phát sáng rơi xuống đất.

Phía sau có người... Có người đang ôm anh rất chặt.

Người kia trên người rất nóng, vẫn luôn dồn dập thở dốc bên tai anh, vùi đầu vào cổ anh, giống như đang tìm kiếm thứ gì.

Là Alpha? Hắn phát tình?

Kiều Quân thử giãy giụa, nhưng vô dụng. Người kia cao lớn hơn anh không chỉ một chút, chặt chẽ khóa anh vào trong ngực, tạo thành một nhà giam âm u khiến người ta vô pháp chạy thoát.

“Này, bạn học? Bạn học?” Anh thử gọi lại lý trí của Alpha, “Cậu nghe thấy giọng tôi không? Cậu nghe tôi nói, tôi là Beta, không giúp được cậu…”

“Cậu hiện tại buông tôi ra, tôi đi tìm giáo viên đến giúp cậu xem, được không?”

“... Thơm quá.”

Alpha căn bản không nghe lời anh. Bàn tay dễ dàng bẻ mặt Kiều Quân qua, ngón cái chống lại đôi môi không hoàn toàn khép lại của anh, tiến lại gần dây dưa với hơi thở của anh.

“Thơm quá a,” Hắn thấp giọng lầm bầm.

“Ngươi.”

Đang nói hươu nói vượn cái gì? Anh lại không phải Omega, không có Pheromone, sao có thể có hương khí gì?

Nhớ tới hôm nay lúc sao chép thư tình Chu Khê Linh có cho anh ăn kẹo trái cây vị dâu tây.

Chẳng lẽ là cái đó?

Khuyên không được Alpha, Kiều Quân thử đi mở cửa. Bởi vì thể chất đặc thù, trong khu dạy học của Alpha và Omega sẽ được trang bị thêm phòng nghỉ đơn độc. Kiều Quân không biết bên Omega thế nào, nhưng cửa phòng nghỉ chuyên dụng của Alpha rõ ràng rất vững chắc, rất nặng.

Mà Alpha phía sau còn ôm anh không buông tay vừa rồi thậm chí có thể vừa kéo anh vào vừa nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Không cần... Dựa gần như vậy.” Kiều Quân không mâu thuẫn với việc tiếp xúc tứ chi với người khác, nhưng Alpha đang phát tình lại là chuyện khác.

“…”

Alpha tựa hồ thật sự không thoải mái, lực ôm anh lớn hơn nữa, hô hấp đã rối loạn.

Càng ngày càng kỳ quái.

Kiều Quân đột nhiên không dám kích thích hắn.

Người phía sau đang chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Sau một hồi, Kiều Quân nghe thấy Alpha nói: “Xin lỗi.”

Giọng nói hắn đã khôi phục vững vàng, nhưng hơi thở như cũ nóng bỏng, làm mặt Kiều Quân nóng lên.

“Tôi sẽ không đối với cậu làm cái gì, lại để tôi ôm một lát, có thể chứ?”

“Sẽ rất nhanh thôi.”

Dù sao cũng là có thể câu thông, nhìn dáng vẻ Alpha này cũng không giống loại bại hoại lúc trước, Kiều Quân dễ dàng mềm lòng, liền không có lại cự tuyệt, hỏi hắn: “Thật sự không cần tôi giúp cậu gọi giáo viên sao?”

“Không cần,” Alpha cúi đầu dựa vào vai anh, “Cảm ơn cậu.”

“Ừm, ừm, không có gì.” Kiều Quân cứng người nói.

________________________________________

Phòng nghỉ cư nhiên còn có sô pha. Kiều Quân mềm thành một đoàn dựa vào trên đó, thở hổn hển, cảm thấy cả người mình đều đang phát ra nhiệt khí.

Rõ ràng cái gì cũng chưa làm.

Alpha kia ôm anh, quá nóng quá dán sát, thiếu chút nữa làm anh có ảo giác mình muốn tan chảy.

Trong phòng tựa hồ còn có thiết bị rửa mặt. Kiều Quân nghe thấy tiếng nước chảy rất nhỏ, sau đó là tiếng bước chân. Thân hình cao lớn Alpha cúi xuống trước mặt anh, chiếc khăn lông mềm mại lạnh lẽo nhẹ nhàng lau trên mặt, giúp anh hạ nhiệt độ.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Anh nghe thấy Alpha hỏi.

Kiều Quân tự mình đỡ khăn lông, giọng nói bị nghẹn ở bên trong, nói: “Ừm.”

“Tôi rất xin lỗi,” Alpha kia lại lặp lại một lần.

“Tôi biết,” Kiều Quân nói, “Cậu cũng không phải cố ý.”

Alpha nhặt lên điện thoại trên mặt đất, phủi sạch sẽ cặp sách, đều đặt ở bên cạnh anh.

“Nếu cậu yêu cầu, tôi có thể bồi thường.”

“Không cần.” Kiều Quân lắc đầu, điện thoại của anh căn bản không hư.

Bất quá anh xác thật có việc cần Alpha này giúp mình. Trải qua chuyện nhỏ này, anh hiện tại không muốn gặp cái Alpha thứ hai nào nữa.

“Nhưng mà tôi muốn cậu giúp tôi một việc.”

“Cậu nói.”

“Cậu có thể giúp tôi đem phong thư này giao cho,” Kiều Quân mở cặp sách nhảy ra thư tình của nữ sinh, đột nhiên bị mắc kẹt. Anh không nhớ rõ Phương Phùng là lớp nào, “... Phương Phùng của niên cấp các cậu sao?”

Alpha quỷ dị mà trầm mặc một cái chớp mắt, giống như xác nhận cái gì đó lặp lại, “Phương Phùng?”

“Ừm,” Kiều Quân nhớ tới miêu tả của Chu Khê Linh, “Chính là, ách, ... Cái người đẹp trai nhất, giàu có nhất kia sao?”

Chẳng lẽ là fan club tự phong, cho nên Alpha khác căn bản là không tán thành? Kiều Quân nghĩ.

 

back top