BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 38: NT1

Vào kỳ nghỉ hè, khi Phương Phùng về nhà, trong nhà có thêm một người.

Trong nhà có rất nhiều người phụ trách quản lý việc nhà, xử lý vườn tược. Cho dù Phương Phùng có trí nhớ tốt, nếu hỏi hắn liệu có phát hiện biệt thự này tăng hay giảm một người hay không, hắn thường cũng không thể trả lời.

Việc có thể phát hiện ra người mới đến này, thuần túy là vì đối phương rất đặc biệt.

Em gái Phương Phùng, Phương Cần, năm nay bảy tuổi, là một tiểu công chúa điêu ngoa tùy hứng. Đôi khi so với công chúa, cô bé có lẽ càng giống một bạo quân, nhưng không sao cả, phẩm chất như vậy là đáng giá được gia tộc Alpha như bọn họ tán dương. Trong hoàn cảnh đó, chỉ cần là món đồ chơi cô bé muốn, liền không có thứ gì không có được.

Người mới đến này chính là một trong những “món đồ chơi mới” của cô bé.

Lần đầu tiên gặp mặt, người mặc một chiếc váy dài hầu gái, mái tóc dài đen thẳng rủ sau lưng, nhấc làn váy lên hành một nghi lễ uốn gối hoàn mỹ tiêu chuẩn đối với hắn. Đôi mắt cong thành trăng non đáng yêu, mỉm cười với hắn, “Hoan nghênh ngài về nhà, Đại thiếu gia.”

Không thể tìm ra một chút khuyết điểm.

Trông thật xinh đẹp rạng rỡ, hơn nữa không mất phần cơ linh, hiểu rõ cách lợi dụng ưu thế của mình để lấy lòng người bề trên.

Chỉ có một điểm… Phương Phùng nhìn ra được, người này không phải nữ nhân, mặc dù hóa trang hoàn hảo không tì vết.

Phương Cần đứng phía sau vẻ mặt đắc ý nhìn hắn, Phương Phùng nhướng mày, không tiếng động dò hỏi.

Người kia quả nhiên cơ linh, vẫn giữ thái độ khiêm tốn không gây phiền phức. Không cần Phương Cần mở lời, chủ động tự giới thiệu, “Tên của tôi là Kiều Quân, hiện tại là hầu gái của tiểu thư Cần.”

Lúc nói hai chữ “hầu gái” vẫn giữ nụ cười thỏa đáng, giống như không có gì sai.

Sau đó anh lại gần muốn cởi áo khoác cho Phương Phùng.

Đây vốn là công việc của người khác, nhưng hôm nay Phương Cần rõ ràng muốn khoe khoang món đồ chơi mới của mình xuất sắc đến mức nào, vì thế liền do Kiều Quân làm.

Đến gần hơn một chút, Phương Phùng ngửi thấy hương thơm như có như không trên người anh. Không phải Pheromone, cũng không phải nước hoa, không phân biệt được.

“Thất lễ,” Kiều Quân nói.

________________________________________

Đến tối, Phương Phùng liền từ lời trò chuyện của bọn họ biết được đầu đuôi câu chuyện.

Gia đình phá sản, Kiều Quân sa sút phải làm thêm ở bên ngoài với công việc thu ngân. Phương Cần đi lang thang bên ngoài vô tình thoáng thấy bộ dạng của anh, cực kỳ thích khuôn mặt này, trực tiếp chạy vào cửa hàng tiện lợi hỏi thẳng người thu ngân bản thân muốn bao nhiêu tiền mới có thể mua được anh.

Cô bé nhỏ mặc váy công chúa lấp lánh hỏi mình câu hỏi kỳ quái như vậy, khung cảnh có chút ảo diệu. Người bình thường đều sẽ không tin là thật, nhưng không biết Kiều Quân nghĩ gì, lại ngơ ngác báo ra số tiền nợ nần mà anh đang gánh.

Phương Cần rất dứt khoát gật đầu: “Được.”

Kể từ ngày đó, Kiều Quân liền trở thành búp bê Tây Dương hình người của Phương Cần.

Phương Cần mặc kệ Kiều Quân là nam sinh hay thế nào, trực tiếp làm Kiều Quân nối tóc thẳng dài, đặt mua rất nhiều âu phục xinh đẹp, mỗi ngày bắt Kiều Quân mặc vào, cười nhạo những người bạn cùng lứa còn đang chơi búp bê nhựa rằng búp bê Tây Dương của họ không bằng một phần nghìn của Kiều Quân.

Hôm nay Kiều Quân tết tóc bím, chiếc váy dài ren màu đen tôn lên khí chất ưu nhã của anh. Anh cúi người rót đầy trà đỏ cho Phương Cần, dọn xong d.a.o nĩa bánh kem, mỉm cười phụ họa Phương Cần, “Tiểu thư nói đúng.”

“Ai,” Phương Cần nhìn mặt anh, lại thở dài, “Tiểu Kiều cậu có thể là đối tượng liên hôn của anh trai ta thì tốt rồi. Những Omega đó đều lớn lên kém hơn cậu, ta không vừa mắt một ai, buồn bực c.h.ế.t đi được.”

Kiều Quân bình tĩnh ổn thỏa, đáp lời không chút sơ hở, “Đa tạ tiểu thư khích lệ.”

________________________________________

Phương Cần tuy bị nói điêu ngoa tùy hứng, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp, chưa từng làm khó dễ Kiều Quân. Khối lượng công việc phân phối cho Kiều Quân mỗi ngày kỳ thật không nhiều lắm, thường là chỉ cần bầu bạn đến khi cô bé hài lòng, Kiều Quân liền có thể lui xuống nghỉ ngơi.

Đi qua hành lang dài, mãi đến cuối cùng mới là phòng nghỉ của Kiều Quân.

Son kem mới mà Phương Cần chọn không làm anh thoải mái lắm, Kiều Quân vừa đi về phía trước, vừa chậm rãi dùng khăn giấy lau đi.

Anh còn tò mò l.i.ế.m thử bằng đầu lưỡi, là vị đắng. Khuôn mặt vốn luôn duy trì nụ cười công thức hoàn mỹ nhăn lại, hiện ra vẻ hoạt bát đặc trưng của độ tuổi.

Ngẩng đầu, anh thấy một người không nên xuất hiện ở đây, vị Đại thiếu gia Phương Phùng khó đoán kia.

Kiều Quân chưa kịp nghĩ xem biểu cảm quản lý vừa rồi của mình có hoàn hảo đúng chỗ hay không.

Bởi vì Đại thiếu gia ngã thẳng xuống trước mặt anh.

________________________________________

Dựa theo tình hình gia tộc của bọn họ, cái gọi là liên hôn có thể có hoặc không. Điều kiện sàng lọc đối tượng liên hôn của Phương Phùng cũng không phải là gia thế, mà là độ phù hợp Pheromone.

Thể chất Alpha của Phương Phùng quá cường đại. Pheromone ở độ tuổi mười sáu mười bảy như vậy quá mức sống động, cơ bản lảng vảng bên bờ vực cuồng bạo mất kiểm soát. Mặc dù hắn có lực khống chế ưu tú, chưa từng mất kiểm soát, nhưng bác sĩ chẩn đoán, về lâu dài, sẽ gây tổn hại cho cơ thể.

Omega đến gặp hắn hôm nay tố chất quá kém, trong quá trình xác minh độ phù hợp đã bị Pheromone của hắn dọa đến, vô thức phóng thích Pheromone quá liều, trực tiếp dẫn Phương Phùng vốn đã lảng vảng bên bờ vực đi đến mất kiểm soát.

Sảnh ngoài một mảnh hỗn loạn, bác sĩ bên cạnh nhanh chóng tiêm thuốc ức chế cho Phương Phùng. Phương Phùng biết nó sẽ nhanh chóng không có tác dụng, dặn dò công việc đơn giản sau đó nhanh chóng rời đi. Hắn cơ bản đi đến vị trí rất hẻo lánh ở hậu viện mới rốt cuộc không cảm thụ được Pheromone làm người bực bội nữa.

Hắn xoa xoa giữa hai lông mày, ức chế không được sự bực bội.

So với Pheromone, hắn cảm thấy mình càng cần…

Sự vật mà hắn khao khát trong lòng được miêu tả sinh động.

Ve đang kêu to, Alpha giống như ngủ đi qua.

“Bùm.”

“Đại thiếu gia, ngài—” có người kinh ngạc kêu ra tiếng. Anh tiến lên ôm Phương Phùng vào lòng, mềm nhẹ mà dùng khăn tay lau mồ hôi cho hắn.

Sợi tóc mềm mại phất trên mặt hắn, rất ngứa. Trong cơn hôn mê, tay Phương Phùng vô thức giật giật. Hương thơm ôn nhu khóa chặt hắn trong đó, Alpha ngay lập tức nâng tay lên, giống như bắt giữ con mồi, chặt chẽ chế trụ cổ tay mảnh khảnh.

Chính là cái này.

Người mà hắn muốn, người có thể làm cho tất cả m.á.u của hắn từ sôi trào trở về bình tĩnh.

________________________________________

Kiều Quân có chút phiền não.

Sau lần giúp đỡ Đại thiếu gia té xỉu kia, anh có thể rõ ràng cảm giác được mình dường như đã gây chú ý cho Đại thiếu gia.

Cho nên phải càng dụng tâm tiến hành quản lý biểu cảm.

Mỗi khi Phương Phùng nhìn anh, anh đều sẽ dùng nụ cười hoàn mỹ hơn để quay đầu lại, biểu thị mình sẽ là hầu gái trung thành nhất, chuyên nghiệp nhất, hoàn mỹ nhất.

Trùng hợp Phương Cần vừa ý căn biệt thự bờ biển trong tay Phương Phùng, cầu hắn cho mình.

Phương Phùng đối với em gái luôn dễ nói chuyện, lần này lại làm ra vẻ thâm sâu, chỉ là cười cười, không nói chuyện.

Phương Cần tuổi tác nhỏ, nhưng không ngu ngốc, nhăn mũi hỏi, “Chỗ ta có thứ gì cậu có thể để mắt sao.”

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Kiều Quân đang đứng ngoan ngoãn phía sau cô bé.

Phương Cần đại kinh thất sắc, nhanh chóng bảo vệ anh: “Không được, ta mới không đổi, một căn nhà rách nát liền muốn Tiểu Kiều của ta, đừng hòng!”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, Phương Phùng bất động thanh sắc tăng thêm lợi thế. Phương Cần còn rất non, bắt đầu d.a.o động không chừng, “Này… Này… Cái này…”

Sự tình liên quan đến vận mệnh của chính Kiều Quân, anh nghe hai huynh muội đàm phán về quyền sở hữu mình, nhưng lại không biểu lộ thêm một chút cảm xúc nào, vẫn giữ vẻ ngoài mỉm cười ưu nhã.

Cuối cùng Phương Cần nhượng bộ, nhưng nhấn mạnh lần nữa: “Nói tốt, ta chỉ là mượn, cho nên ca ca cũng là mượn, vẫn là muốn đem Tiểu Kiều trả lại cho ta!”

Phương Phùng nói: “Được.”

________________________________________

“Đại thiếu gia.” Kiều Quân nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Alpha, nhiều ít vẫn có chút bất an.

Về điểm này ngụy trang của anh trước Phương Cần chưa thâm nhập xã hội thì hữu dụng, nhưng trước mặt Phương Phùng, chỉ là ngẫu nhiên thì còn được, ở chung lâu rồi, căn bản không đủ xem.

Phương Phùng muốn anh là muốn làm cái gì?

Phương Cần là một cô bé đơn thuần, không hề hiểu lầm, cho rằng anh trai mình cũng giống cô bé rất thích búp bê Tây Dương, mượn về ngắm cho đẹp.

Nhưng, Kiều Quân bất an nắm làn váy. Nếu Phương Phùng thật sự phải đối hắn làm cái gì, anh có thể phản kháng sao? Trên người anh còn gánh khoản nợ khổng lồ thiếu Phương Cần. Nhưng nếu thật sự bị như vậy, chính mình đều không tiếp thu được chính mình, tồn tại lại có ý nghĩa gì?

Đại khái từ tiếng bước chân anh nghe ra sự giãy giụa, Phương Phùng quay đầu đối anh cười: “Đừng sợ, tôi không đối với cậu làm cái gì.”

Thật kỳ diệu, mặc dù anh không tín nhiệm Phương Phùng, nhưng vẫn bị nụ cười của hắn trấn an.

“Nơi này là…” Nhìn Phương Phùng dẫn anh tới địa phương, Kiều Quân có chút giật mình.

Một góc hẻo lánh của hậu hoa viên.

Cái địa phương này rất ít có người tới.

Đương nhiên cũng không bao gồm Kiều Quân, anh là khách quen của nơi này.

Công việc của anh chỉ là bầu bạn với Phương Cần vui chơi, so với những công việc khác đều nhẹ nhàng hơn, vốn đã chọc người đỏ mắt. Hơn nữa việc nam giả nữ trang vì tiền này vừa nghe liền rất mất tôn nghiêm, không đủ sáng sủa. Những người ghen ghét anh càng có lý do chán ghét anh, xa lánh anh, cho nên anh vẫn luôn chưa bồi dưỡng được quan hệ tốt đẹp gì với các đồng nghiệp khác.

Đến giờ nghỉ ngơi, anh cũng chỉ ở lại góc vườn.

Đương nhiên không phải một mình một người.

“Meo—”

Có khí vị quen thuộc. Trong chiếc thùng giấu dưới lùm cây, một con mèo ló đầu ra, nhảy ra khỏi thùng, thân mật mà ở Kiều Quân bên cạnh quấn quýt.

Nó có một chân bị què, không được linh hoạt lắm.

Đây là con mèo cưng mà ai đó tặng cho Phương Cần năm trước, không lâu sau vì người trông nom sơ suất bị thương, không thể lại trị cho hết hảo như lúc ban đầu. Phương Cần mất hết hứng thú với nó, giao nó cho người khác quản, không hề quan tâm hỏi đến.

Đám người kia đương nhiên sẽ không yêu quý nó, dần dần xem nó như món đồ trút giận.

Kiều Quân thấy nó đáng thương, lặng lẽ trộm nó ra, giấu đến nơi đây, những người đó không lại tìm được nó, cho rằng nó đã chạy mất, dần dần liền quên lãng.

Sau này mỗi đến giờ nghỉ ngơi, Kiều Quân liền tới hoa viên cùng nó một khối chơi.

Phương Phùng là làm sao mà biết được?

Anh lại quên ở Phương Phùng trước mặt làm biểu tình quản lý, biểu tình nghi hoặc rất rõ ràng. Phương Phùng chỉ chỉ nơi xa, Kiều Quân theo xem qua đi, có một cái ban công.

Anh trước đây chưa bao giờ phát hiện ra.

“Ở nơi đó có thể thấy.”

Tính ra Phương Phùng về nhà cũng có một tháng, tháng này, hắn mỗi ngày đều tới đây. Nói như vậy… anh ở chỗ này làm sự tình, Phương Phùng tất cả đều thấy?

Nhớ tới chính mình ngẫu nhiên còn sẽ bởi vì váy dài oi bức mà trực tiếp đem váy vén lên tới lộ ra chân loạn hoảng, Kiều Quân mặt trực tiếp thiêu cháy.

“Xin, xin lỗi.” Làm như vậy thô tục sự tình còn bị cố chủ đương trường trảo bao.

Đại thiếu gia lại nói: “Không cần, tôi rất thích xem.”

________________________________________

Phương Phùng người này rất kỳ quái.

Hắn xác thật như hắn đã nói, không đối Kiều Quân làm cái gì việc lạ, mỗi ngày nhiều nhất chính là bồi Kiều Quân đi vuốt mèo.

Khi Kiều Quân cúi đầu vuốt ve mèo con, khóe môi hơi cong, sợi tóc rũ ở mặt sườn, tương đương ôn nhu. Biểu tình như vậy không bằng nụ cười hoàn mỹ khi làm việc, nhưng cũng đủ chân thật.

Phương Phùng đột nhiên nói: “Cậu rất ôn nhu.”

Kiều Quân trong khoảng thời gian này cùng hắn thân quen hơn, cười ra tiếng tới, giống như nói giỡn hỏi, “Thiếu gia, ngài là muốn nói tôi đồng tình tâm tràn lan sao?”

“Cậu cho rằng là như thế này sao?”

“Dù sao không phải bởi vì ôn nhu,” Kiều Quân nói, “Bất quá là bởi vì… muốn bầu bạn mà thôi.”

“Rốt cuộc chúng ta đều là kẻ yếu, chỉ có sưởi ấm lẫn nhau mới có thể sống sót.” Anh thấp giọng nói.

Lúc này Kiều Quân đột nhiên giống như bông tuyết bay xuống.

Thanh triệt nhưng yếu ớt.

Khiến Phương Phùng muốn duỗi tay đi bắt lấy anh, lo lắng anh giây tiếp theo liền sẽ trôi đi mất.

________________________________________

Kiều Quân thề, anh tuyệt không phải cố ý câu dẫn Đại thiếu gia.

Mới đầu chỉ là bởi vì anh không cẩn thận té ngã mà Đại thiếu gia cư nhiên vì cứu anh chủ động phác lại đây cho anh làm đệm thịt người, hai người cùng nhau lăn ở trên thảm, tóc của anh quá dài, trực tiếp quấn vào nút thắt quần áo của thiếu gia, căn bản không gỡ ra được.

Cởi ra cởi ra, không khí bắt đầu trở nên ái muội. Đại thiếu gia khàn khàn thanh âm nói, “Tiểu Kiều, trên người của cậu thơm quá.”

Tay anh cũng bị nắm lấy.

Thật là kỳ quái, anh nhớ rõ Đại thiếu gia nhỏ hơn anh vài tuổi, tay cư nhiên lớn như vậy.

Phương Phùng đột nhiên hôn anh.

Kiều Quân không cảm thấy ghê tởm hay gì đó, không phản kháng.

Vì thế Phương Phùng càng tiến thêm một bước.

“Mở miệng ra, làm đầu lưỡi lộ ra tới, được không?”

Bị đè ở trên người, Kiều Quân rất nghe lời, mặt đỏ hồng mà làm theo, vươn một đoạn ướt nóng đỏ tươi nho nhỏ.

Trực tiếp bị Phương Phùng bắt được.

________________________________________

Chờ Phương Cần muốn đòi lại Kiều Quân, Kiều Quân đã biến thành nàng chưa cưới tẩu tẩu, không bao giờ có thể làm nàng làm bậy khi coi anh là búp bê Tây Dương.

Nàng sét đánh giữa trời quang, chỉ vào ca ca mắng to hắn là kẻ lừa đảo, là tiểu nhân dối trá, tức giận đến ở trong phòng khóc.

Vẫn là Kiều Quân đi vào dỗ nàng.

 

back top