Vượt qua kỳ phát tình, sự thay đổi thực tế trong quan hệ của hai người không nhiều, bởi vì các loại hành vi thân mật sớm đã tồn tại giữa anh và Phương Phùng từ khi anh còn chưa ý thức được.
Sau khi khai giảng, Kiều Quân vừa học tập các chương trình học, vừa tiếp tục công việc diễn viên, bao gồm tham gia tuyên truyền, tiếp nhận huấn luyện, vân vân. Kết thúc là một sự khởi đầu mới, một sự khởi đầu tương đối bận rộn.
Sau kỳ phát tình, lần đầu tiên Kiều Quân đến văn phòng, Tạ Đình Thụ nhìn chằm chằm anh sửng sốt rất lâu, rất lâu.
Mặc dù Kiều Quân không bị đánh dấu, nhưng toàn bộ kỳ phát tình gần như là tẩm ướp trong Pheromone của Phương Phùng mà vượt qua. Omega cho phép Pheromone Alpha quấn lấy mình như vậy, khiến cho dù Alpha không ở bên cạnh vẫn còn tàn lưu Pheromone. Ý tứ ẩn chứa trong sự thân mật đến mức này là hiển nhiên.
“Tiểu Kiều.” Mãi đến khi rời khỏi văn phòng, Tạ Đình Thụ mới gọi anh lại, sóng vai đi cùng anh.
“Ừm?”
“Pheromone,” Hắn chỉ vào sau gáy, “Là bạn trai cậu sao?”
Mặt Kiều Quân đỏ bừng hết cả, hiếm hoi có sự hoảng loạn, thật ngượng ngùng. Sợ bị nhìn thấy, tay anh vô thức chạm vào băng dán ngăn tuyến thể sau gáy—
Phương Phùng không thể cắn tuyến thể anh để rót Pheromone Alpha đánh dấu anh, nhưng trong lúc ý loạn tình mê lại thích vùi ở vai anh dùng răng nanh sắc bén cọ vào chỗ mềm mại kia, hoặc là cắn hoặc là ngậm, làm lớp thịt vốn trắng nõn trở nên nóng rát, vừa hồng vừa sưng. Chỉ cần nhìn kỹ, có thể thấy một vòng dấu răng, có chút đáng thương.
Phương Phùng trong toàn bộ quá trình luôn ôn nhu, nhưng điểm này lại là ngoại lệ, khiến người ta nhìn trộm được bản tính dã man đã sớm hòa tan vào xương thịt dưới vẻ ngoài kiềm chế của Alpha. Hắn sẽ không muốn Kiều Quân giúp hắn giải quyết vấn đề, nhưng Kiều Quân vẫn không thể tránh khỏi bị hắn cọ. Cảm thấy hắn có chút đáng thương, bị hắn cắn loạn, có chút đau, nhưng cũng không ngăn lại.
Sau đó, Phương Phùng còn dùng tay anh đi chạm vào tuyến thể của hắn, cũng rất nóng, thậm chí có thể cảm nhận được sự cổ động mạnh mẽ dưới một tầng da.
Không giống Omega, bất kể khi nào, đụng vào tuyến thể Alpha đều là một sự mạo phạm. Kiều Quân vẫn nhớ điều này, tay anh co rúm lại như bị điện giật, nhưng Phương Phùng vòng chặt cổ tay anh, không cho anh né tránh.
“Sờ nó đi,” Giọng Phương Phùng khàn khàn. Sự kát khao sâu thẳm dày đặc làm người ta khó thở, “Tiểu Kiều, cậu sờ nó đi.”
Nụ hôn của hắn rơi xuống gáy Kiều Quân, hơi thở nóng bỏng, “Không sao, đừng sợ.”
“Đừng sợ. Tôi sẽ rất nghe lời cậu.”
Kiều Quân nhớ lại chuyện hắn nói về dây xích, cảm thấy Phương Phùng cố ý muốn mình đi thuần phục hắn. Tay anh đặt lên, Phương Phùng ôm anh càng chặt hơn. Bản năng bị kích thích sau khi Alpha chịu sự uy h.i.ế.p là tính công kích, nhưng rất nhanh đã bị Phương Phùng áp chế xuống.
“Tại sao lại thích như vậy chứ?” Kiều Quân hoàn toàn không cho rằng Phương Phùng là người có loại sở thích đó.
Phương Phùng cười nhẹ: “Bởi vì… Đây cũng là mặt độc nhất vô nhị chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy.”
Những chuyện sau đó có chút hỗn loạn, bởi vì Phương Phùng vẫn luôn gọi tên anh, chồng chất lên nhau, biến thành một tòa mê cung mà anh khó có thể trốn thoát.
“Tiểu Kiều?” Tạ Đình Thụ gọi anh.
Kiều Quân nhớ lại vấn đề, hàng mi dài rung động, trả lời rất nhẹ: “Ừm.”
“Là bạn trai tôi.”
“Là người bạn kia của cậu sao?”
Cậu có phải bị hắn lừa rồi không?
Có rất nhiều trường hợp Omega đơn thuần bị Alpha quen biết nhưng bụng dạ khó lường dụ dỗ, chậm chạp không ý thức được âm mưu lún sâu. Tạ Đình Thụ nhớ rõ có vài vụ án điển hình. Hắn suy nghĩ làm thế nào mới có thể vô tình để Kiều Quân thấy được.
Kiều Quân gật đầu, “Là cậu ấy.”
“…” Truy vấn thêm nữa dường như có chút không lịch sự. Tạ Đình Thụ vẫn chưa bỏ cuộc, hỏi: “Tôi có thể hỏi tại sao không?”
“Cậu ấy tỏ tình với tôi. Ban đầu tôi rất sợ hãi, không muốn mất đi cơ hội làm bạn với cậu ấy, cũng rất sợ hãi, sợ hãi tôi… sẽ nhầm lẫn. Sự ỷ lại và cảm kích của tôi đối với cậu ấy có lẽ không phải là sự thích mà cậu ấy muốn. Tôi không muốn làm tổn thương người quan trọng đối với tôi.”
“Vậy hiện tại, cậu đã xác nhận, đúng không?”
“Ừm.”
Anh thích Phương Phùng. Có lẽ còn chưa thể làm được như Phương Phùng yêu mình, nhưng, anh thích Phương Phùng. Sẽ muốn vì Phương Phùng, thử bước một bước về phía tương lai không biết trước.
Tạ Đình Thụ dừng bước chân.
Giống như đã hạ quyết tâm nào đó.
“Tiểu Kiều, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Hắn cúi đầu nhìn Omega bên cạnh.
Nói ra ngoài trừ việc làm tăng phiền não cho Kiều Quân thì còn có ý nghĩa gì khác sao?
Alpha trưởng thành sẽ chọn gửi lời chúc phúc, giả vờ như chưa từng có chuyện gì, nhưng Tạ Đình Thụ không kiểm soát được.
“Tôi muốn nói cho cậu biết tôi vẫn luôn thích cậu, tôi biết cậu cũng mơ hồ nhận ra, chỉ là… không muốn từ chối tôi thêm một lần nữa thôi, tôi biết.” Hắn thấy vẻ mặt vô thố của Kiều Quân, cười khổ, “Nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu biết.”
“Tôi gặp cậu lần đầu tiên liền cảm thấy cậu thật xinh đẹp, thật xinh đẹp. Lần đầu tiên tôi có cảm giác đặc biệt đặc biệt thích một người nào đó. Cho dù chỉ là trò chuyện với cậu qua điện thoại tôi đều sẽ rất vui vẻ. Nhìn thấy cậu đối xử hòa nhã với tôi, tôi rất vui. Tôi liền khó có thể kiềm chế sự kích động.”
Kiều Quân muốn nói gì đó. Hắn đoán được, nói: “Cậu không cần xin lỗi, cậu không có lỗi gì cả. Tôi nói ra cũng không phải muốn làm khó cậu. Tôi muốn nói cho cậu biết, nếu người bạn kia của cậu đối xử không tốt với cậu, tôi nhất định sẽ giúp cậu.”
“Cậu rất tốt, rất tốt. Ở bên cậu là may mắn của hắn. Nếu sau này hắn bắt nạt cậu, cậu không cần vì trước kia hắn đối tốt với cậu mà cảm thấy là mình làm không đúng.”
“Tóm lại, trên thế giới này còn có rất nhiều Alpha tốt, tôi sẽ vẫn luôn chờ cậu. Nếu hắn đối xử không tốt với cậu, còn có tôi ở đây.” Hắn rất nghiêm túc nói với Kiều Quân.
Kiều Quân bị lời nói chân thành một tràng của hắn làm cho ngây ngốc: “… À.”
Tạ Đình Thụ phản ứng lại mới phát hiện mình không biết từ lúc nào đã nắm tay Kiều Quân, trắng nõn mềm mại, lập tức buông ra, “Xin, xin lỗi.”
Ở bên ngoài Alpha và Omega nên giữ khoảng cách. Hắn không muốn truyền ra tin đồn không tốt về Kiều Quân. Hắn không có mặt mũi nhìn vào mắt Kiều Quân, “Những gì tôi muốn nói chỉ có bấy nhiêu thôi. Hy vọng sẽ không làm cậu bối rối. Hẹn gặp cậu ngày mai.”
Nói xong, hắn không quay đầu lại mà chạy đi. Chân Alpha dài, chạy mất bóng cũng là chuyện trong chớp mắt.
Kiều Quân nhìn bóng lưng hắn, không hiểu tại sao lại cảm thấy đáng yêu đến mức có chút buồn cười. Vô tình liếc thấy bên kia đường phố, thấy một bóng hình quen thuộc. Phương Phùng đứng ở nơi đó không biết đã nhìn bao lâu, vẻ mặt cười như không cười.
Kiều Quân không chột dạ, cũng không nghĩ rằng Phương Phùng sẽ vì chuyện này mà tâm trạng không tốt, chỉ hỏi Phương Phùng đang đi tới: “Sao cậu lại tới?”
Phương Phùng nắm lấy bàn tay mà Tạ Đình Thụ vừa nắm qua, chậm rãi cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, cười cười: “Nhớ cậu.”
Kiều Quân mơ hồ nhận ra cảm giác khó chịu, nhưng không muốn nghĩ rõ ràng.
Lúc đó không có vấn đề gì, đến tối liền rất có vấn đề.
Kiều Quân nhìn chằm chằm trần nhà, đôi mắt có chút mê ly, đã không còn tỉnh táo. Bị nguy hiểm quấn lấy, anh bản năng đẩy Alpha, “Không được cắn.”
Phương Phùng rất nghe lời.
“Cũng không được… Liếm…”
“Ách… Không được…” Anh gập chân lên để kháng cự Phương Phùng.
Nhưng sự lay động vô lực.
Pheromone ngày càng nồng, sự giãy giụa của Kiều Quân cũng dần dần yếu đi.
“Nói cho tôi biết, bây giờ đang nghĩ đến ai?” Nửa mê nửa tỉnh, anh nghe thấy Phương Phùng hỏi như vậy.
Kiều Quân khóc đến mức dây thanh quản run rẩy, “Là… Cậu.”
“Tôi là ai?”
“Là Phương Phùng,” Pheromone quá nồng, quá thoải mái, Kiều Quân thật sự cảm thấy mình muốn sụp đổ, “Tôi đang nghĩ đến Phương Phùng, là cậu, cho nên, dừng lại.”
“Thật sự, không được.”
Phương Phùng nhận được câu trả lời vừa lòng, ghé qua hôn anh.
…
Tóm lại, ngày hôm sau Kiều Quân phải đeo khẩu trang đến văn phòng.
Tối qua quá dữ dội, lúc này Kiều Quân dán miếng dán ức chế chuyên dụng, Pheromone trên người còn loãng hơn trước.
Anh mới bước xuống xe Phương Phùng một giây trước đó. Dù đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra mặt anh đang toát nhiệt khí. Tạ Đình Thụ không nhìn ra là vì sao, cho rằng anh bị cảm, rất quan tâm anh. Kiều Quân quay đầu đi, vì nguyên nhân thực sự mà cảm thấy xấu hổ, giọng nói khàn khàn rất không tự nhiên, “… Tôi không sao.”
________________________________________
Thông báo tin nhắn mới.
Là Thư Vũ.
[… Vị nữ sĩ kia nói muốn gặp cậu một lần nữa, để bày tỏ lòng cảm ơn. Tiểu Kiều cậu có rảnh gặp cô ấy không? ]
Ngày đó anh đi vội vàng, thẻ tên bị rơi xuống đất. Người phụ nữ và đứa trẻ đã gửi nó đến nhà hàng.
Nhà hàng có ảnh của anh, so với cái liếc mắt vội vã kia có thể thấy rõ khuôn mặt anh hơn. Dù sao Kiều Quân cũng lớn lên giống mẹ nhiều hơn, lại liên tưởng đến thái độ phản ứng quá mạnh của anh trước khi rời đi, nếu muốn làm rõ một chút sự tình thì không khó.
Hẹn gặp ở một nhà hàng. Kiều Quân không biết cô ấy muốn gặp mình vì điều gì, nhưng anh đi.
Đi lại có thể thay đổi điều gì? Kiều Quân không biết tâm trạng mình là gì, mong đợi, sợ hãi hay là thứ gì khác?
Lúc ra cửa, anh ôm Phương Phùng. Phương Phùng cong người xuống ôm chặt eo anh, làm cái ôm này càng sát hơn, hỏi anh, “Sao thế?”
“Tôi muốn tặng cậu một món quà,” Kiều Quân nhẹ nhàng nói bên tai hắn, “Vào lúc tôi trở về tối nay.”
“Cậu sẽ chờ tôi trở về chứ?”
Phương Phùng hôn lên mí mắt anh, “Sẽ.”
“Tôi sẽ vẫn luôn chờ cậu.”
________________________________________
Nói là cảm ơn, nhưng lại không mang theo cậu bé kia, chỉ có một mình cô ấy.
Kiều Quân ngồi xuống đối diện cô ấy.
Cô ấy rất căng thẳng, cũng rất vô thố. Kiều Quân biết, anh chỉ cúi đầu xem thực đơn.
“Mì Ý cà chua của nhà hàng này rất ngon, trước đây cậu…” Giọng cô ấy nghe rất gian nan, “Tôi nhớ rõ trước đây cậu rất thích.”
Kiều Quân lại nghĩ, cô ấy quen thuộc với nhà hàng gia đình này, có phải vì thường xuyên đến cùng hai người khác không? Có phải vì cậu bé kia cũng thích mì Ý không?
Anh nghe thấy chính mình lãnh đạm nói, “Vậy tôi gọi mì Ý vậy.”
Gọi món xong, anh vẫn không ngẩng đầu đối diện với người phụ nữ. Anh biết rõ, anh đến không phải để làm người ta khó xử, sự rối rắm với chuyện quá khứ không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhưng làm được thì rất khó, rất khó.
Điều này không giống với việc hiểu rõ cha đã không còn bất kỳ tình cảm nào với anh mà chỉ có lợi dụng, cho nên có thể dứt khoát rời đi.
“Cậu… hận tôi sao?” Anh thấy tay cô ấy bất an thay đổi cách đan xen, “Cậu hận chúng tôi đã vô trách nhiệm đưa cậu đến thế giới này, phải không?”
Hận sao?
Vào cái tuổi anh còn sẽ vì chuyện này mà khóc, Phương Phùng đã từng hỏi anh.
“… Kỳ thật tôi cũng không hận họ, thật sự,” Kiều Quân nói nhỏ nhẹ, “Chỉ là nghĩ đến họ đều không mong đợi sự tồn tại của tôi, tôi liền rất buồn khổ.”
“Rất nhiều người đều đối xử rất tốt với tôi, nhưng, tại sao họ không thể cũng ở trong số đó chứ?”
Phương Phùng ôm anh vào lòng, làm anh tựa vào vai mình.
“Tôi rất thích họ, nhưng như vậy thật sự rất khó chịu.”
Nước mắt anh không kiểm soát được mà chảy ra. Chảy nước mắt thật mất mặt, anh càng muốn khống chế càng làm vai Phương Phùng ướt hơn.
Hiện tại nhớ lại, anh lại không đau khổ như lúc ấy.
Kiều Quân trả lời cô ấy: “Tôi không biết.”
“Nhưng, có một điều tôi rất rõ ràng.” Cuối cùng anh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, cô ấy trông tiều tụy hơn lần trước.
“Tôi rất cảm ơn hai người,” Anh nói, “Bởi vì tôi vẫn luôn nhớ rõ hai người đã từng yêu tôi, nhớ rõ cô có sự ôn nhu mà tôi thích nhất, nụ cười mà tôi thích nhất. Tôi cũng trở thành người như vậy.”
“Trước đây tôi cho rằng những thứ này đã biến mất, bất quá,” Anh không biết tại sao lại cười, “Tôi nghĩ, đại khái không phải như vậy, bởi vì tôi vẫn luôn nhớ rõ.”
Vẫn luôn.
Rất lâu về sau, anh cũng sẽ đột nhiên nhớ lại, người cha mà anh cho rằng chán ghét anh kỳ thật trong một lần đi du lịch nào đó cũng từng bế anh lên, làm anh cưỡi trên vai xem pháo hoa, hỏi anh có vui không.
Bên cạnh là mẹ che miệng mỉm cười.
Anh đã trả lời như thế nào?
Hẳn là vui vẻ.
Cái loại hạnh phúc đó tựa như pháo hoa rực rỡ nở rộ giữa bầu trời đêm lúc ấy. Ánh lửa lấp lóe qua đi rơi xuống, ảm đạm, sớm đã tiêu tán mất đi, nhưng trong lòng anh vẫn lưu giữ sự lộng lẫy xán lạn của ánh lửa lúc ấy.
Những thứ này làm anh thống khổ, cũng hạnh phúc.
Anh yêu hai người họ, yêu nụ cười của họ, sự ôn nhu của họ, thích cảm giác bị nắm c.h.ặ.t t.a.y khi đi ở giữa hai người họ.
Vì quá thích, cho nên mới sẽ đau lòng khổ sở. Mới có thể vẫn luôn nhớ rõ họ, không thể tha thứ hai người họ đã vứt bỏ anh.
Lời thoại của vai chính Thẩm Quân Diệp đã từng nói, thứ mà hắn muốn đã sẽ không trở lại.
Họ không thể lại yêu anh theo cách anh hy vọng. Mà tình cảm của anh đối với họ cũng đã sớm thay đổi, giống như tất cả chỉ là chấp niệm.
Nếu họ không thể cho anh, anh có thể rời khỏi nơi này đi tìm những thứ có thể làm anh thanh thản.
Cho nên Kiều Quân nói, “Cảm ơn.”
________________________________________
Món quà anh tặng cho Phương Phùng là nhẫn đôi tình lữ, có thiết kế cảm mà đồng thời sẽ không quá hoa lệ.
Là anh dùng tiền tiết kiệm tích góp từ việc làm thêm để mua.
Chiếc của anh khắc tên Phương Phùng ở mặt trong, chiếc của Phương Phùng lại khắc tên anh.
Khi Phương Phùng đeo vào cho anh, anh nói: “Như vậy, giống như cậu vẫn luôn ở bên tôi vậy.”
“Nếu tôi sợ hãi, tôi liền sẽ nhớ tới còn có cậu ở bên cạnh tôi.”
Anh chủ động hôn khóe môi Phương Phùng, “Lúc cậu không vui, cũng nhìn nó, nhớ đến tôi, được không?”
Phương Phùng nhìn anh.
Kiều Quân ngày càng xinh đẹp.
Sự u buồn sương mù mịt mùng trước đây đang chậm rãi nhạt đi. Kiều Quân u buồn xinh đẹp, Kiều Quân hiện tại thong dong phát ra ánh sáng của chính mình còn xinh đẹp hơn trước. Mỗi giai đoạn của Kiều Quân đều là sự xinh đẹp độc nhất vô nhị.
Xinh đẹp đến mức hắn sẽ lo lắng có một ngày Kiều Quân liền không cần hắn nữa. Sẽ muốn trở nên mạnh mẽ hơn, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, làm Kiều Quân đều có thể lựa chọn ỷ lại hắn, chứ không phải người nào khác.
“Được.”
Hắn hôn lại Kiều Quân, tay xoa bóp vành tai anh.
“Tiểu Kiều, tôi thích món quà này.”
“Cũng rất thích cậu.”
________________________________________
Bộ phim sắp chiếu, có một buổi phỏng vấn diễn viên.
Lời thoại cuối cùng của vai chính Hạ Sơ trong trailer đã gây ra rất nhiều thảo luận. Người dẫn chương trình nhắc đến điểm này, hỏi Kiều Quân, “Là diễn viên chính Tiểu Kiều thấy thế nào?”
Kiều Quân nói: “Tôi rất thích cái kết cục này. Chuyện quá khứ không thể thay đổi, nhưng hiện tại và tương lai đều có thể thay đổi. Nếu tôi là vai chính, tôi sẽ tưởng tượng như vậy bước ra bước đầu tiên thay đổi quá khứ.”
“Cho đến một ngày, có thể tự hào mà nói với chính mình của quá khứ, là tôi thắng.”
Anh mỉm cười lên.
Phỏng vấn kết thúc, đi ra bên ngoài.
Phương Phùng đã đang chờ anh.
Vốn đang chuyển động chiếc nhẫn ở ngón áp út, thấy anh tới, hắn lại nâng tay lên, hôn lên mặt nhẫn, rồi hướng lên phía trước một chút, chính là cái đốt ngón tay mà Kiều Quân đã mơ mơ màng màng hôn lấy khi kết thúc tối qua.
Kiều Quân đi qua, gần như lao vào lòng hắn, đỏ mặt kéo tay hắn xuống.
“Không cần như vậy.”
“Loại nào?” Alpha biết rõ cố hỏi.
“Bắt nạt người.” Kiều Quân nói.
“Nhưng mà…” Xung quanh không có ai, anh nắm tay Phương Phùng, môi nhẹ nhàng chạm vào chỗ Phương Phùng vừa hôn qua, cười với hắn, “Tôi không chán ghét.”
“Bởi vì cậu vẫn luôn đang đợi tôi.”
Anh hiện tại vẫn không thể khắc phục được những chuyện quá khứ kia.
Bất quá, anh nghĩ, có lẽ là rất lâu về sau, có lẽ là ngày mai, có lẽ ngay hôm nay, hạnh phúc tổng sẽ buông xuống bên cạnh anh.
